Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 289

Tiêu Thanh Như đang đọc sách, Hứa Mục Chu ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Hôm nay anh tập luyện xong rồi sao?”

“Xong rồi.”

Từ đầu xuân đến nay, trạng thái của Hứa Mục Chu đã tốt hơn rất nhiều so với hồi tết.

Mặc dù vẫn chưa tháo nạng, nhưng rõ ràng đi đường nhanh nhẹn hơn nhiều.

Có lẽ thêm một hai năm liền có thể hoàn toàn bỏ nạng.

Anh sờ bụng Tiêu Thanh Như: “Vợ ơi, có phải bụng em to quá rồi không?”

“Vẫn ổn, cũng bảy tháng hơn rồi, bụng to cũng là chuyện bình thường.”

Hứa Mục Chu mím môi, cẩn thận hỏi: “Cái bụng có đau không?”

Tiêu Thanh Như buồn cười: “Không đau, anh đừng suy nghĩ miên man nữa, cả ngày cứ tự dọa mình.”

“Anh cũng không muốn vậy, nhưng anh không khống chế được.”

“Do anh rảnh rỗi đấy, anh thử tìm việc khác làm sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.”

Hứa Mục Chu tận mắt nhìn thấy bụng Tiêu Thanh Như càng lúc càng to, giống như một quả bóng thổi khí, lúc này rất tròn, cho nên làm cả người cô thoạt nhìn có chút vụng về.

Trong trường hợp này, anh căn bản không thể làm chuyện khác.

Anh sờ bụng Tiêu Thanh Như một lúc, sau đó hỏi: “Sao hôm nay đứa nhỏ không đá anh? Có phải nó chưa tỉnh không?”

“Cũng có thể, vừa rồi còn đá em rất mạnh, nhìn dáng vẻ này có lẽ là một tên nhóc nghịch ngợm.”

Hứa Mục Chu nghiến răng, cảnh cáo đứa bé trong bụng: “Không được đá mẹ.”

Trên trán Tiêu Thanh Như xuất hiện vệt đen: “Anh bị bệnh hả? Con nhúc nhích anh cũng nói, im lặng anh cũng nói.”

Hứa Mục Chu: “....”

Anh ủy khuất: “Anh chỉ muốn cho con ngoan một chút.”

“Bình thường con rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng hoạt động cơ thể một chút, sao lại không ngoan chứ?”

Như đáp lại lời nói của mẹ, đứa bé trong bụng giật giật, vừa lúc chân đá vào lòng bàn tay Hứa Mục Chu.

“Vợ ơi, lúc đứa nhỏ đá em có đau không?”

“Không đau.”

“Vậy em làm đứa nhỏ nhúc nhích một lát đi.”

Tiêu Thanh Như tùy tiện xoa đầu Hứa Mục Chu: “Đừng quấy rối, anh đến chỗ nào mát mẻ đợi đi.”

Cẩn thận cảm nhận động tĩnh của thai nhi, khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều mang theo ý cười.

Anh nhìn thời gian: “Vợ ơi, em ngồi đây hơn một tiếng rồi, đứng lên hoạt động nào.”

Lúc Tiêu Thanh Như đọc sách rất chăm chú, cô cảm thấy mình đọc chưa bao lâu, không ngờ mới đó đã hơn 1 tiếng.

Hứa Mục Chu đứng lên, sau đó đỡ cô.

Hiện tại bụng Tiêu Thanh Như rất to, đi ra ngoài sợ bị người khác đụng trúng, vì vậy phạm vị hoạt động chỉ có thể giới hạn ở trong nhà.

Trừ khi có mẹ Hứa đi cùng, mới có thể đi dạo xung quanh nhà.

Đi dạo một vòng trong sân liền thấy mẹ Hứa từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một con vịt quay.

Bà ấy vừa đi về phía bếp vừa nói: “Cha con mới nhận lương nên mời chúng ta ăn vịt quay, mẹ đi làm thêm mấy cái bánh để chúng ta ăn.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Người đàn ông sờ đầu cô: “Tối hôm qua lúc em ngủ nói muốn ăn vịt quay.”

Phụ nữ có thai có nhiều ý tưởng, Tiêu Thanh Như đã quên mất việc này.

“Trong khoảng thời gian này chúng ta ăn uống bằng tiền của cha mẹ, em thấy chúng ta giống như đang ăn bám cha mẹ.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, cha mẹ liền vui vẻ.”

“Sau này trợ cấp mỗi tháng anh hãy để mẹ cầm, để mẹ sắp xếp chi phí ăn uống trong nhà.”

“Được.”

Mặc dù trong nhà có tiền tiết kiệm, nhưng để cha mẹ luôn nuôi dưỡng hai vợ chồng bọn họ, Hứa Mục Chu cũng rất băn khoăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ vợ sinh con xong, phương diện ăn uống càng phải cẩn thận.

Nuôi vợ con là trách nhiệm của anh, vì vậy giao trợ cấp cho mẹ là lựa chọn tốt nhất.

Mới đầu, mẹ Hứa không muốn nhận được của bọn họ.

Hiện tại bọn họ không có thu nhập, nuôi con cần rất nhiều tiền, tiết kiệm tiền mới là chuyện quan trọng.

Sau đó thấy bọn họ kiên trì, bà ấy chỉ có thể nhận lấy.

Trong lòng nghĩ, sau này tìm cơ hội trả lại cho họ.

Khi tiến vào những tháng ngày cuối cùng của thai kỳ, tất cả mọi người đều chờ mong đứa bé ra đời, thời gian dường như trôi qua rất chậm.

Tiêu Thanh Như rất tốt, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Hứa Mục Chu không giống vậy, mỗi ngày đều nghĩ đến một chuyện.

Sợ đứa trẻ ra đời thiếu tay chân, hoặc có những tật xấu khác.

Sợ trong lúc vợ sinh con sẽ gặp sự cố.

Ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm liền mơ cái đó.

Rất nhiều lần tỉnh dậy từ trong mộng, đầu Hứa Mục Chu đổ đầy mồ hôi.

Càng đến ngày sinh, “triệu chứng” càng rõ ràng.

Vốn dĩ Tiêu Thanh Như có chút lo lắng, nhưng thấy Hứa Mục Chu như vậy lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

Toàn bộ áp lực trong lúc mang thai đều cho Hứa Mục Chu chịu đựng, thế cho nên vào ngày dự sinh, anh suýt nữa đã ngất xỉu.

Cha Hứa và mẹ Hứa vội vàng mang Tiêu Thanh Như đến bệnh viện.

Hứa Mục Chu đã có thể ra ngoài, anh tự mình chuẩn bị đầy đủ đồ dùng liền đến bệnh viện tìm bọn họ.

Rõ ràng chân đã tốt hơn nhiều, nhưng khi đi trên đường lại lần nữa mềm nhũn.

Trong lòng vừa gấp vừa lo.

Chẳng biết tình hình của vợ bên kia thế nào rồi.

Không biết tình huống, khiến anh thấy rất sợ.

Hứa Mục Chu nghĩ thầm, nếu làm lại lần nữa, có lẽ mạng của anh cũng không còn.

Sinh con không nhanh như vậy, lúc Hứa Mục Chu đến bệnh viện, Tiêu Thanh Như vẫn chưa vào phòng sinh.

Câu đầu tiên người đàn ông mở miệng chính là: “Vợ ơi, chúng ta đừng sinh nữa.”

Tiêu Thanh Như: “...”

Lúc này còn chưa sinh con, người này đang nói chuyện vớ vẩn gì thế?

Bình Luận (0)
Comment