Vừa mới để sát lại gần Tiêu Thanh Như, nhãi còn liền bắt đầu hút từng ngụm từng ngụm.
Cảm giác đau đớn khiến Tiêu Thanh Như rất khó chịu, nhưng nhìn đứa bé trong lòng ngực, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Qua một hồi lâu, nhãi con vẫn không ăn được sữa, nhắm mắt lại bắt đầu khóc lớn.
Hứa Mục Chu cũng sốt ruột, bất chấp việc đã đồng ý với vợ, quay người về phía Tiêu Thanh Như.
"Vợ, sao con gái lại không uống được sữa?"
"Có thể là do sức lực không đủ."
"Nếu không thì…"
"Không thể nào!"
Hứa Mục Chu lắc lư con trai trong lòng n.g.ự.c một chút: "Điều anh muốn nói chính là đổi chỗ của con trai thử xem, vợ à, em nghĩ đi đâu vậy?"
Tiêu Thanh Như nghiêng nghiêng người, làm bộ không nghe thấy.
Tiếp tục dỗ dành em bé trong lòng ngực, để cô thử lại một lần nữa.
Thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe làm theo, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như không hẹn mà cùng đổ mồ hôi thay con gái.
Đặc biệt là Hứa Mục Chu, hận không thể hỗ trợ trực tiếp.
Nhãi con dùng hết sức lực, cuối cùng cũng được uống sữa như ý nguyện.
Hai vợ chồng đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Mục Chu kéo kéo bàn tay nhỏ bé của con gái: "Cục cưng thật lợi hại, mới sinh ra đã biết tự mình ăn rồi."
Tiêu Thanh Như không nói nên lời: "Con bé chỉ còn nhỏ, không phải ngốc."
"Dù sao anh cũng cảm thấy con gái rất lợi hại."
Sờ nắn nắn tay nho nhỏ của con gái, Hứa Mục Chu mềm lòng đến không chịu được.
Trong không khí tràn ngập mùi sữa nồng nàn, nhãi con trong vòng tay Hứa Mục Chu càng khóc to tiếng hơn.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Tiêu Thanh Như không đành lòng nhìn con trai mình đói bụng.
"Anh ôm thằng bé đến đây, em để hai đứa cùng ăn."
"Không cần sốt ruột, để con gái ăn no trước rồi nói."
Thân thể trẻ sơ sinh mềm mại như vậy, Hứa Mục Chu lo lắng để hai nhãi con chen chúc với nhau sẽ làm đối phương bị thương.
Dù sao đâu cũng là chuyện sớm hay muộn, cứ từ từ là được.
"Chờ một chút, để em ăn xong sẽ đến lượt con."
"Oa oa oa ~"
"Lần sau đổi thành con ăn trước."
Bé con làm sao có thể hiểu được lời nói của cha, một khi đói bụng, là sẽ khóc.
"Anh đưa thằng bé đến bên cạnh em, để em dỗ."
Trẻ sơ sinh được ôm nhiều thật sự không tốt, Hứa Mục Chu vừa mới đặt đứa bé lên giường, liền ngửi được một mùi hương quen thuộc, tiếng khóc của bé con dần dần nhỏ đi.
Được con nhỏ ỷ lại như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như thỏa mãn vô cùng.
"Em gái sẽ no ngay ấy mà, ngoan ngoãn chờ thêm một lát nhé."
Lần đầu tiên cho con b.ú sữa, sữa cũng không nhiều.
Sức ăn của nhóc con nhỏ, b.ú được một lúc đã thấy no rồi.
Hứa Mục Chu thuận tay ôm con gái lên.
Lần này cuối cùng cậu anh cũng được ăn.
Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn thỏa mãn của thằng bé, tay Hứa Mục Chu có chút ngứa ngáy, muốn chọc một cái vào má con trai.
Thấy anh sắp ngo ngoe rục rịch, Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu.
"Anh đã nghĩ tên của bọn nhỏ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi."
"Tên là gì?"
"Đại Bảo, Tiểu Bảo."
Cái tên quá mức có lệ, khiến Tiêu Thanh Như tức giận đến muốn mắng anh.
"Nghĩ lại lần nữa."
Hứa Mục Chu vốn dĩ cảm thấy hai cái tên này nghe khá hay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhãi con chính là bảo bối nhỏ của bọn họ, tên này danh xứng với thực.
Nhưng vợ không hài lòng, chỉ có thể suy nghĩ lại một cái khác.
"Vậy thì hãy gọi là Tả Tả, Hữu Hữu."
"Có người cha nào như anh không? Chỉ biết lừa gạt người."
Hứa Mục Chu không am hiểu việc đặt tên, trước kia trong lúc huấn luyện chỉ hô mấy câu khẩu hiệu.
Những cái còn lại đều không dễ nghe, Tả Tả Hữu Hữu nghe còn đỡ.
"Vợ, nếu không thì em đặt tên cho bọn nhỏ đi."
Tiêu Thanh Như cẩn thận suy nghĩ, phát hiện chính mình cũng không giỏi đặt tên.
"Vậy tạm thời gọi là Tả Tả Hữu Hữu đi."
Vì thế, sau thời gian cho ăn, cái tên của cặp song sinh trai gái đã được quyết định.