Mẹ Hứa đi mua đồ ăn về, nghe thấy con trai cứ luôn miệng trái trái phải phải, bà ấy còn tưởng rằng anh đang hô khẩu hiệu với mấy đứa con.
Thấy hai đứa nhãi con đã ngủ say, vì thế lên tiếng nhắc nhở: "Mấy đứa nhỏ còn cần ngủ nhiều hơn, còn đừng làm ồn đến bọn nhỏ."
Hứa Mục Chu kịp thời câm miệng, ngồi bên mép giường nhìn hai cục bảo bối không dám rên một tiếng.
Tuy rằng vẫn còn đỏ rực, nhăn dúm dó, nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Miệng và mũi đều trông giống vợ, trán giống anh, đường nét khuôn mặt cũng vậy.
Dần dần, vẻ bề ngoài của bảo bối cũng trùng khớp với những gì anh đã tưởng tượng.
Trông giống vợ, cũng giống anh.
Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Hứa Mục Chu nhìn với vẻ mặt hài lòng, nào có bộ dạng không thích trẻ con chứ?
Quả nhiên, huyết mạch thân tình là thứ gì đó rất thần kỳ, Tiêu Thanh Như nghĩ như vậy.
Cô dùng cằm cọ cọ đứa bé, nói với mẹ Hứa: "Hứa Mục Chu đặt tên cho anh em bọn nhỏ, tên là Tả Tả Hữu Hữu."
Mẹ Hứa sắp hết chỗ để nói: "Cái tên này quá tùy ý rồi đi, nhà ai lại đặt tên con cho có lệ như vậy?"
"Chỉ là tên ở nhà mà thôi, thuận miệng là được rồi."
"Là chính con lười suy nghĩ nhiều, còn phải tự mình tìm cái cớ."
Hứa Mục Chu cảm thấy bản thân rất oan uổng, anh thực sự không hề đặt cho có kệ, cũng thật sự cảm thấy hai cái tên ở nhà này thuận miệng và nghe hay.
"Tên thật cứ để cha con và cha vợ đặt."
Mẹ Hứa rất tán đồng: "Với trình độ của con chắc chắn sẽ không đặt được cái tên hay, sau này lũ trẻ trưởng thành sẽ oán trách con."
"Chỉ là một cái tên mà thôi, tại sao lại rắc rối nhiều vấn đề thế?"
"Tên chính là thể diện của một người, nếu không gọi con là Nhị Cẩu Tử, con có cảm giác thế nào?"
Hứa Mục Chu: "…"
Lời này hình như có vẻ hợp lý.
Lại cân nhắc thêm lần nữa, Tả Tả Hữu Hữu thật sự nghe không hay sao?
Nhìn thấy Hứa Mục Chu ăn thiệt, Tiêu Thanh Như rất muốn cười, nhưng khi cười thì thân dưới không thoải mái, chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.
Hứa Mục Chu bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay đưa đến trước mặt Tiêu Thanh Như: "Có thể cắn anh."
"Em không phải là chó."
Hứa Mục Chu hiện tại nghe không lọt tai từ chó này: "Cắn anh thì em không cần nhịn cười."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đừng gây rối."
Tiêu Thanh Như đẩy tay anh ra, sau đó nghĩ tới điều gì, lại lập tức kéo trở lại.
"Hình như lúc trong phòng sinh em đã cắn anh, có nghiêm trọng không."
"Không vấn đề gì."
Mấy vết thương nhỏ này, so với những gì vợ phải chịu đựng, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.
Vừa mới kéo tay áo lên một chút, trong tầm mắt thình thình xuất hiện một dấu răng.
Tiêu Thanh Như đã cắn rất mạnh, thế cho nên đã để lại dấu vết vừa xanh vừa tím, còn có chỗ bị rách da.
"Có đau không?"
"Không đau."
Hứa Mục Chu da dày thịt béo, đời này đã từng bị thương lớn thương bé vô số lần, chút vết thương ngoài da này với anh không đáng kể chút nào.
"Tìm y tá xử lý vết thương cho anh đã, nếu bị nhiễm trùng sẽ không hay."
Hứa Mục Chu không để ý lắm, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tiêu Thanh Như, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Em ăn cơm trước, anh đi xử lý ngay đây."
"Một mình con đi có ổn không? Để mẹ đi cùng con."
"Không sao đâu, con còn có thể tự mình đến bệnh viện, mấy bước đi này không thành vấn đề."
Nghĩ đến Hứa Mục Chu một mình đi con đường xa xôi như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như nghĩ mà sợ.
Nếu như nửa đường xảy ra chuyện gì, có hối hận cũng không kịp.
Mẹ Hứa nghĩ thoáng, ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Con trai đã có thể tự mình ra ngoài, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc cách ngày hoàn toàn bình thường không còn xa sao?
"Com mau đi xử lý, chuẩn bị cho tốt rồi trở về ăn cơm."
"Vâng."
Mẹ Hứa lấy ra những món mình đã mua ra, có cháo rau xanh, còn có bánh bao.
"Bây giờ con chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, qua hai ngày nữa con muốn ăn cái gì mẹ sẽ làm món đó cho con."
Tiêu Thanh Như không kén chọn: "Ăn cháo cũng tốt, hiện tại con cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ăn thanh đạm chút."