Mẹ Hứa đặt một cái gối đầu lót phía sau Tiêu Thanh Như, muốn đích thân đút cho cô, nhưng bị Tiêu Thanh Như từ chối.
"Để con tự ăn là được rồi."
Sinh con tốn nhiều sức lực như vậy, mẹ Hứa sợ cô không cầm chén nổi.
"Còn khách khí với mẹ làm gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tay con vẫn còn sức mà."
"Mẹ là người từng trải, biết cảm giác sinh con là như thế nào, bây giờ điều con cần làm chính là nghỉ ngơi nhiều, thân thể mới có thể hồi phục tốt, sau này còn phải chăm sóc cho cặp song sinh trong nhà, hiện tại cũng đừng khách khí với bọn mẹ làm gì, có gì cứ việc nói, không cần cảm thấy ngại."
Để mẹ chồng đút cho ăn, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chẳng qua mẹ chồng đều đã nói đến nước này, cô cũng không thể từ chối, tùy ý để mẹ chồng đút cho cô ăn.
Ăn chưa được mấy miếng, cha Hứa mang theo đồ ăn tới.
"Trông có vẻ như anh đến vừa đúng lúc."
"Mang theo đồ ăn gì đấy?"
"Canh cá."
Mẹ Hứa đặt chén cháo xuống: "Thanh Như, chúng ta ăn miếng canh trước nhé?"
"Vâng ạ."
Trước kia khi mẹ Hứa ở cữ cũng là cha Hứa chăm sóc, vì thế cũng biết được có một số thứ sản phụ không thể ăn.
Canh cá không nêm nếm quá nhiều gia vị, ăn vào vị rất tươi.
Cha Hứa đứng bên cạnh mép giường, nhìn hai đứa cháu trai cháu gái của mình, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Anh vừa gọi điện thông báo cho bên thông gia."
Mẹ Hứa gật đầu: "Gọi rồi thì tốt, chuyện lớn như vậy cũng nên báo cho bọn họ biết."
"Đúng rồi, bà thông gia nói rằng hai ngày bà ấy sẽ đến Bắc Kinh."
"Thế thì tốt quá, có thêm nhiều người, chúng ta cũng có thể thay phiên nhau chăm sóc hai đứa nhỏ."
Trẻ con trong thời gian ở cữ rất mong manh, cần được để ý nhiều hơn.
Mẹ Hứa cảm thấy, có bà thông gia đến Bắc Kinh chăm sóc ở cữ, trong lòng con dâu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Nghe được tin mẹ sắp đến Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như thực sự rất vui mừng.
Tuy rằng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng tốt, nhưng so với mẹ ruột, tóm lại có sự khác biệt.
Có một số vấn đề cô có thể tâm sự với mẹ ruột, nhưng lại ngại mở miệng nói với mẹ chồng.
Trong lòng cảm thấy khoan khoái không ít, ăn uống gì cũng ngon miệng, chờ đến khi Hứa Mục Chu trở về, cô đã ăn xong một chén canh cá.
Hứa Mục Chu mời cha mẹ ăn cơm trước, còn anh đến chăm sóc Tiêu Thanh Như.
Mẹ Hứa quyết định giao vị trí lại cho anh.
Những lúc thế này nên để con trai biểu hiện cho thật tốt, trong lòng Thanh Như mới có thể thống khoái.
Không có người phụ nữ nào không muốn được chồng chăm sóc sau khi sinh con.
Đây chính là thời cơ tốt để xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Hứa Mục Chu cầm cái muỗng, thật cẩn thận đút cháo cho Tiêu Thanh Như ăn.
Sợ làm bẩn quần áo, còn đặt tờ giấy lót cho cô.
Trong mắt mẹ Hứa tràn đầy ý cười: "Bây giờ còn phải luyện tập cho tốt, sau này cho con ăn cơm sẽ không tay chân vụng về nữa."
Hứa Mục Chu nhàn nhạt nói: "Để bọn nhỏ tự mình ăn."
Mẹ Hứa dở khóc dở cười: "Được rồi, đến lúc đó chỉ cần con giặt quần áo giúp bọn nhỏ là được."
Hứa Mục Chu ừ một tiếng, giặt quần áo không phải chuyện gì to tát, quan trọng nhất chính là là bồi dưỡng khả năng làm việc của trẻ nhỏ.
Trong lúc ngủ mơ cặp song sinh rầm rì một tiếng, làm Hứa Mục Chu sợ tới mức bàn tay cầm muỗng run run.
Tiêu Thanh Như buồn cười: "Anh đừng lúc kinh lúc rống."
"Anh sợ bọn nhỏ thức dậy sẽ khóc."
"Trong thời gian ở cữ trẻ con rất thích ngủ, chỉ cần trên người không có chỗ nào không thoải máu, thường sẽ không khóc." Mẹ Hứa nói như vậy.
Tranh thủ khoảng nghỉ cho ăn, Hứa Mục Chu lại liếc nhìn đứa bé, quả nhiên vẫn đang ngủ ngon lành, giống hai chú heo con.
Mới làm cha, Hứa Mục Chu vẫn có chút không thích ứng được với thân phận mới.
Nhưng nhìn hai nhãi con có chút xíu, anh sẽ không tự chủ được mà mềm lòng, muốn đem tất cả những gì tốt nhất đến trước mặt bọn nhỏ, dỗ dành bọn nhỏ vui vẻ.
Đây chính là đứa con do vợ sinh ra, Hứa Mục Chu cảm thấy mình có thể cống hiến mọi thứ cho bọn nhỏ.
Bao gồm cả sinh mệnh.