Ban đầu định ở lại bệnh viện thêm một ngày rồi về nhà, nhưng Tiêu Hoài Thư đã lái xe đến bệnh viện, đón Tiêu Thanh Như và hai đứa con nhỏ về nhà họ Hứa ngay trong ngày.
Lần đầu tiên được làm bác, Tiêu Hoài Thư mừng rỡ đến mức suýt không phân biệt đông tây nam bắc.
Sau khi sắp xếp cho người ổn định, anh ấy ngồi bên mép giường nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa bé.
Cuối cùng đưa ra kết luận: "Quả nhiên câu cháu ngoại giống bác là đúng."
Hứa Mục Chu hỏi anh ấy: "Anh không sợ em sẽ mang đứa bé đi cắt tóc trong tháng đầu tiên à?"
Tiêu Hoài Thư: "…"
Người này vẫn là cầm thú như ngày nào, một chút ích lợi cũng không cho người khác chiếm!
Không để ý đến Hứa Mục Chu, anh ấy tiếp tục ngắm nhìn hai đứa cháu ngoại nhỏ đang ngủ.
Con người vốn đã bất công, cộng với đặc tính luôn bênh vực người mình của người nhà họ Tiêu, Tiêu Hoài Thư cảm thấy cặp song sinh trai gái này chính là bé con đẹp nhất trên đời.
Nhìn nhìn, không khỏi nở nụ cười.
Phương Ánh Thu và Tiêu Thanh Như nhìn nhau, cả hai người đều không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Thấy anh ấy thích trẻ con nhiều như vậy, Phương Ánh Thu cũng có tâm tư riêng.
Có lẽ qua thêm hai ba năm nữa, bọn họ cũng có thể suy xét về vấn đề này.
Vài phút sau, đứa bé tỉnh dậy.
Tiêu Hoài Thư nhân cơ hội lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, hai đứa bé mỗi đứa nhận được một tờ nhân dân tệ đỏ.
Anh ấy ấm áp nói: "Đây là quà gặp mặt bác tặng cho các cháu."
Thấy nắm tay nhỏ của bọn nhỏ niết chặt lấy nhau, Tiêu Hoài Thư cong cong ngón tay lớn: "Nhận lấy đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhãi con rầm rì một tiếng, cái miệng bẹp bẹp trông như muốn khóc.
Phương Ánh Thu thúc thúc bả vai Tiêu Hoài Thư mấy cái: "Có người nào bắt nạt người khác như anh sao?"
"Anh đã đưa bao lì xì cho bọn nhỏ rồi."
"Người ta đang ở cái tuổi coi tiền bạc như rác rưởi, anh một hai phải quấy rầy giấc ngủ của bọn nhỏ, bắt bọn nhỏ nhận lấy tiền của anh, đây không phải đang làm khó bọn nhỏ sao?"
Tiêu Hoài Thư bị chọc cười nói: "Quả nhiên là tuổi còn nhỏ, không biết chỗ tốt của tiền bạc."
Hai bé con không chịu nhận, Tiêu Hoài Thư chỉ có thể đưa tiền cho Tiêu Thanh Như: "Em để dành thay bọn nhỏ, sau này mua kẹo cho bọn nhỏ ăn."
Một đứa được một tờ nhân dân tệ đỏ, tổng cộng là hai trăm.
Gần như bắt kịp số tiền tiết kiệm của một số người.
Tiêu Thanh Như xấu hổ không dám nhận: "Nhận tiền các anh vất vả kiếm được, vậy da mặt em cũng quá dày rồi."
"Còn khách khí với anh trai ruột và chị dâu của em làm gì?"
Tiêu Hoài Thư dúi một xấp tiền thật dày vào trong tay Tiêu Thanh Như: "Không phải cho em, là cho cặp song sinh, bây giờ em chỉ bảo quản tạm thời thôi."
Nếu thực sự là tặng cho mấy đứa bé thì có thể đến trung tâm thương mại mua quà tặng đứa bé.
Tiêu Thanh Như biết, anh trai đây là đang trá hình đưa tiền cho cô.
Từ khi cô và Hứa Mục Chu thất nghiệp, ở trong mắt người trong nhà, hai vợ chồng bọn họ liền trở thành người cần hỗ trợ.
Thỉnh thoảng sẽ tìm lý do để đưa tiền cho bọn họ.
Chỉ dựa vào sự trợ cấp của người nhà, cô đã tích cóp được một số tiền rất lớn.
"Vậy thì em nhận thật đấy nhé?"
"Cầm lấy đi, bảo dì Hứa mua thêm ít đồ ăn ngon cho em, em ăn ngon, hai đứa cháu ngoại của anh cũng có thể được thơm lây, số tiền này cũng coi như dùng trên người bọn nhỏ."
Tiêu Thanh Như cũng không từ chối nữa, sau này tìm cơ hội đáp lễ là được.
Sau khi nhìn thấy đứa bé, lại thấy bên này Tiêu Thanh Như không có chỗ nào không thoải mái, hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư chuẩn bị rời đi.
Tiêu Thanh Như lên tiếng giữ lại.
"Anh trai, chị dâu, hai anh chị ở lại trong nhà ăn bữa cơm đi."
Không muốn để người nhà họ Hứa tốn tâm sức chiêu đãi bọn họ, càng không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em gái.
Tiêu Hoài Thư nói: "Hôm nay không ăn đâu, em nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ lần nghỉ phép tiếp theo bọn anh lại đến gặp em và hai đứa cháu nhỏ."
"Hiếm lắm mới được nghỉ phép một lần, ở lại lâu thêm chút đi."
"Em cũng đã nói hiếm lắm mới được nghỉ phép một lần, không thể chừa một chút thời gian cho bọn anh trải qua thế giới hai người được sao? Bọn anh cũng muốn đi xem phim, đi dạo công viên gì đó mà."