Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Em cũng không nói sẽ không cho hai người hưởng thụ thế giới hai người, sau khi hẹn hò thì về nhà ăn cơm."
"Thế thì rắc rối quá, bọn anh tìm một tiệm cơm quốc doanh ở bên ngoài sẽ bớt việc hơn."
"Được rồi, vậy anh chị tự mình sắp xếp."
Tiêu Hoài Thư vỗ vỗ vai Hứa Mục Chui: "Ba người bọn họ giao lại cho cậu đó."
"Ừm."
Nghe tin Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu phải đi, mẹ Hứa cũng đến giữ lại, nhưng hai vợ chồng bọn họ vẫn đi rồi.
"Mấy người anh trai con quá khách khí rồi, cho dù bọn họ không tới, cả nhà chúng ta cũng phải ăn cơm, chẳng qua là thêm một đôi đũa mà thôi, tại sao bọn họ lại chạy trốn nhanh hơn thỏ vậy chứ?"
Tiêu Thanh Như cười nói: "Tính tình của anh trai còn chính là như vậy, bình thường trông tùy tiện thế thôi, nhưng sợ nhất là gây phiền toái cho người khác."
"Ở điểm này ngược lại rất giống với Tiểu Chu, khó trách hai người bọn họ có thể chơi cùng nhau."
Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đây gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm."
Hứa Mục Chu nhếch môi: "Sao lời này nghe thế nào cũng thấy quái quái? Cảm giác như đang chế giễu thế?"
"Do anh suy nghĩ nhiều."
Đứa bé tỉnh dậy liền phải uống sữa.
Mẹ Hứa giúp thay tã mới, sau đó dặn dò vợ chồng son: "Mẹ ở trong phòng bếp hầm canh gà, có chỗ nào không biết làm cứ kêu mẹ một tiếng là được."
Sau đó rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hứa Mục Chu bế hai đứa nhãi con lên giường đôi của bọn họ, để Tiêu Thanh Như cho b.ú sữa.
"Trước kia anh còn muốn vứt cái giường cũ đi, lúc này ngược lại vừa hay phát huy công dụng, chờ đến lúc bọn nhỏ hai ba tuổi còn có thể ngủ."
Tiêu Thanh Như cười nhạo anh: "Chờ đến khi bọn nhỏ không ngủ được nữa, anh còn có thể tiếp tục dùng."
Hứa Mục Chu lập tức phản bác lại: "Đến lúc đó đã vứt rồi, trong phòng chúng ta không cần giường thừa."
"Ở trước mặt con nhỏ nói những lời thế này, anh không cảm thấy xấu hổ à."
"Bọn nhỏ cũng không nghe hiểu."
"Anh chỉ đang bắt nạt bọn nhỏ vì còn nhỏ tuổi thôi."
Hứa Mục Chu cười cười: "Cũng chỉ là chuyện mấy năm nữa, chờ đến khi bọn nhỏ lớn hơn một chút, có một số lời nói sẽ không thể nói trước mặt bọn nhỏ nữa."
Tiêu Thanh Như rất đồng ý với lời này.
Mặc dù nói cha mẹ ân ái có thể xây dựng bầu không khí gia đình tốt đẹp cho con nhỏ, nhưng ngôn ngữ hành vi cử chỉ của bọn họ cũng phải có chừng mực.
Nếu không chính là mang con nhỏ xuống mương.
Lần này cho con b.ú sữa, Tiêu Thanh Như cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, cho dù Hứa Mục Chu đang nhìn, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi cho b.ú xong, Hứa Mục Chu nhận lấy con một cách tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đứa bé ợ, cuối cùng lại đặt về giường nhỏ.
Chờ đến lúc sắp xếp cho hai đứa bé xong, cũng đã nửa giờ trôi qua.
"Vợ, nhân lúc bọn nhỏ đang ngủ, em cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
Khi sinh con ra đổ không ít mồ hôi, Tiêu Thanh Như cảm thấy trên người dính nhớp nháp rất khó chịu.
Muốn tắm rửa một chút, nhưng Hứa Mục Chu cảm thấy tốt nhất nên chờ thêm vài ngày nữa.
Chỉ lau mặt và tay cho Tiêu Thanh Như.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chịu đựng một chút, qua mấy ngày nữa sẽ lau mình cho em, chờ đến lúc ở cữ muốn tắm rửa thế nào cũng được."
"Sinh con thật sự không dễ dàng chút nào."
Hứa Mục Chu hôn lên trán cô: "Vợ, vất vả cho em rồi."
Mười tháng mang thai rất cực khổ, quá trình sinh nở rất đau.
Nhưng nhìn hai đứa con bảo bối của mình, Tiêu Thanh Như cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, Hứa Mục Chu liền ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ con bọn họ.
Thỉnh thoảng đứng lên hoạt động tay chân, duỗi gân cốt.
Chờ qua năm mới, nói không chừng vợ sẽ phải đến trường học dạy học.
Anh phải nhanh chóng khỏe lại, vợ mới có thể yên tâm giao con cho anh chăm sóc.