Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 298

Lúc biết Tiêu Thanh Như sinh một đôi trai gái, hàng xóm xung quanh cực kỳ hâm mộ.

Mấy năm gần đây, trong ngõ này chỉ có một cặp đôi đủ nam nữ, cô có phúc đến mức nào chứ?

Bây giờ chân của Hứa Mục Chu đã ổn hơn, chắc nhà họ Hứa gặp số đỏ rồi.

Lúc Tiêu Thanh Như vừa mang thai, mẹ Hứa đã nói muốn tặng chè trôi nước cho hàng xóm.

Lần này trong nhà có thêm hai đứa nhóc nên mẹ Hứa cực kỳ vui mừng, không chỉ tặng chè trôi nước cho người ta mà còn tặng kèm sáu trái trứng chín nữa.

Hàng xóm nhận lấy rồi chúc vài câu.

“Hai đứa nhà bà có phúc quá, từ lúc Thanh Như mang thai, chân của Tiểu Chu cũng hồi phục rất nhanh, tôi thấy cậu ấy có thể tự đi ra ngoài rồi.”

Mẹ Hứa cười nói: “Bây giờ cũng chưa thể nói có phúc hay không được, chỉ cần thân thể chúng nó khỏe mạnh là tôi không mong gì hơn rồi.”

“Chắc chắn rồi.”

Mẹ Hứa tặng đồ xong rồi về nhà.

Có rất nhiều chuyện trong nhà cần bà xử lý, không thể chậm trễ bên ngoài được.

Để bồi bổ thân thể cho Tiêu Thanh Như, mẹ Hứa cũng tốn khá nhiều công sức.

Ngoài canh gà, bà còn nấu cháo gà xé cho cô.

Thịt gà mềm đến nhục ra, không cần lo không tiêu hóa được.

Đợi Tiêu Thanh Như nghỉ ngơi xong là có thể ăn ngay.

Hứa Mục Chu không tiện đi lại nên mẹ Hứa mang đồ ăn vào phòng luôn: “Con ăn chung với Thanh Như đi.”

“Con cũng nghĩ thế.”

Mẹ Hứa nấu ăn chỉ suy nghĩ xem bà đẻ nên ăn gì chứ không nghĩ đến những người khác.

Thế nên Hứa Mục Chu chỉ có thể ăn bánh bao độn thịt.

May mà anh còn ăn được thịt gà nên cũng coi như đủ dinh dưỡng.

Mẹ Hứa sợ Tiêu Thanh Như không tiện ăn trên giường nên làm cái bàn nhỏ cho cô.

“Cha con tự làm cái bàn này lúc mẹ sinh Tiểu Chu đấy, ăn xong rồi gập bàn lại rất tiện lợi.”

“Trước đây cha con còn làm được việc này sao.”

“Trước đây sống khó khăn nên cái gì cũng phải học một chút, không tiện ra cửa hàng mua như bây giờ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nhanh chóng điều chỉnh cái bàn: “Hai đứa ăn đi, có gì thì gọi một tiếng, mẹ và cha con ở phòng bếp cũng nghe thấy.”

“Mẹ, hôm nay cha mẹ cũng bận cả ngày rồi, mau đi ăn cơm đi.” Hứa Mục Chu giục.

Mẹ Hứa dặn: “Thế con chăm sóc cho Thanh Như nhé.”

“Biết rồi ạ.”

Mẹ Hứa ngắm cháu trai cháu gái một lúc mới mỉm cười rời đi.

“Vợ ơi, ăn canh trước hay ăn cháo gà xé trước?”

“Ăn canh đi.”

Hứa Mục Chu bưng bát đút từng thìa cho cô ăn.

Tiêu Thanh Như cũng không ngại, lúc này mà không cho anh làm thì còn đợi lúc nào nữa?

Thấy cô ăn ngon lành, Hứa Mục Chu cũng vui vẻ.

Trong thời gian mang thai, anh không làm được gì cho vợ mình nên cực kỳ hổ thẹn.

Lúc này anh có cơ hội thể hiện nên thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Thanh Như nắm rõ việc thấy ổn thì dừng, ăn canh xong không cho Hứa Mục Chu đút nữa.

“Anh mau ăn đi, chắc con sắp tỉnh rồi.”

“Không sao, đút cho em ăn trước.”

“Bọn nó tỉnh rồi không rảnh để ăn đâu.”

Tiêu Thanh Như kiên quyết tự ăn, không cho Hứa Mục Chu đút.

Dù cô rất tận hưởng cảm giác được người mình yêu chăm sóc, nhưng chăm con cũng tốn sức, không thể không cho Hứa Mục Chu thời gian ăn cơm.

Thấy cô có thể làm một mình, Hứa Mục Chu cũng không ép nữa.

Chắc là tâm trạng anh tốt nên ăn bánh bao độn cũng cảm giác như ăn món cao cấp.

Thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh, Tiêu Thanh Như chọc ghẹo: “Xem ra anh thích con hơn nhỉ, lúc anh cưới em, em cũng không thấy anh vui thế.”

“Vợ đừng đổ oan cho anh, rõ ràng cưới em là chuyện vui nhất đời anh.”

Vẻ mặt Hứa Mục Chu cực kỳ chân thành làm Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng: “Anh biết dỗ dành con gái thật đấy.”

“Chỉ dỗ mình em thôi.”

“Thế con gái thì sao?”

“Thế có thêm một Hữu Hữu nữa.”

Dù không thể lái máy bay nữa nhưng Hứa Mục Chu cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng rất tốt.

Có người mình yêu, còn có hai đứa con đáng yêu.

Bố mẹ đều khỏe mạnh.

Chỉ riêng những điều này thôi, anh đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.

Chưa ăn xong bao lâu, em bé đã tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng khóc, mẹ Hứa lập tức vào trong.

Ngửi thấy mùi lạ trong không khí là bà biết ngay em bé lại đi ị.

Bà sai Hứa Mục Chu: “Con dỗ chúng nó trước, mẹ đi đổ nước.”

Chân Hứa Mục Chu chưa hồi phục hẳn nên không tiện bưng nước, con lại cần dùng nên chỉ có thể nhờ mẹ làm.

Mẹ Hứa đổ nước ấm ra rồi ôm cháu gái lên trước.

Em bé mới sinh cực kỳ mềm yếu, Hứa Mục Chu không dám giúp bà rửa mông.

Mẹ Hứa cười anh: “Không phải con nói muốn chăm con à, sao bây giờ không dám chạm vào luôn thế?”

“Bọn nó nhỏ quá, con sợ làm chúng bị thương.”

“Không yếu ớt vậy đâu, chỉ cần con làm đúng cách thì không có vấn đề gì.”

Hứa Mục Chu căng thẳng: “Vậy để con thử xem.”

“Nào, mẹ đổi nước cho con, sau này con chịu trách nhiệm cho thằng lớn.”

Bình Luận (0)
Comment