Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 299

Mẹ Hứa nhanh chóng xử lý cho cháu gái, đổi tã sạch rồi đặt vào lòng Tiêu Thanh Như: “Cho Hữu Hữu b.ú sữa trước đi.”

Bà vừa thu xếp bên này xong lại vội vàng đi đổ nước.

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Chúng ta cứ như dây chuyền sản xuất trong xưởng ấy.”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Đúng là giống thật.”

Lúc mẹ Hứa bưng nước vào, lần đầu tiên Hứa Mục Chu rửa mông, thay tã cho con dưới sự chỉ đạo của mẹ Hứa.

Vì anh căng thẳng quá nên trán cũng đổ mồ hôi.

Mãi đến khi anh đặt con vào lòng Tiêu Thanh Như, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy con trai chẳng được chuyện gì, mẹ Hứa lại chế giễu anh.

Cuối cùng bà lấy tã bẩn ra ngoài.

Tiêu Thanh Như thấy mẹ phải giặt tã giúp nên khá ngượng ngùng.

Cô nói với Hứa Mục Chu: “Lần sau anh để mẹ dỗ con còn anh đi giặt tã nhé.”

“Được.”

Con của mình không thể làm phiền người lớn được.

Đừng nói là bảo Hứa Mục Chu giặt tã, dù giao mọi việc cho anh, anh cũng chẳng oán trách gì.

Vì nhà họ Hứa có nhiều người giúp đỡ nên Tiêu Thanh Như sinh con xong cũng không cần lo lắng gì.

Ngoài chuyện cho con b.ú ra, cô chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ.

Trong lòng cô thoải mái nên thân thể cũng hồi phục khá nhanh.

Lúc mẹ Tiêu đến Bắc Kinh, bà chỉ thấy con gái cực kỳ thoải mái.

Bà quan tâm lo lắng cho con gái, thấy thân thể cô không có vấn đề gì mới ôm lấy cặp song sinh.

Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt long lanh, không khóc không quậy, ngoan ngoãn nằm yên.

Thỉnh thoảng chúng quơ tay một chút.

Trông hai đứa đáng yêu đến mức tim mẹ Tiêu như tan chảy.

Thế là bà lại cho hai anh em mỗi đứa một cái lì xì to.

Trông độ dày có vẻ hơn trăm tệ.

Hai đứa nhỏ chỉ cầm lì xì một chút rồi lại chuyển vào tay Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, chỉ dựa vào cặp song sinh này thôi, cô dã kiếm được tiền bằng tiền lương người khác làm mấy năm rồi.

“Cha con cũng muốn đến nhưng nhiều việc quá không tránh được, chắc bây giờ đang khó chịu ở nhà muốn gặp hai đứa nhỏ đấy.”

Tiêu Thanh Như nhớ đến máy ảnh trong nhà ba năm rồi chưa dùng, không biết có bị hỏng hay không nữa.

Lúc nào rảnh cô bảo Hứa Mục Chu kiểm tra lại, nếu dùng được thì thỉnh thoảng chụp bọn nhỏ một tấm để mẹ Tiêu mang về Tây Bắc.

Không nhìn thấy người thấy thì ngắm ảnh cũng được.

*

Mẹ Hứa ôm cháu, quan tâm đến chuyện đặt tên.

“Hai đứa đặt tên gì cho con vậy?”

“Mới đặt tên ở nhà thôi ạ, đợi mọi người đặt tên cho hai đứa nó.”

“Tên ở nhà là gì?”

“Tả Tả và Hữu Hữu ạ.”

Mẹ Tiêu không khỏi bật cười: “Vừa nghe đã biết tên là con rể đặt, nhưng mà nghe cũng xuôi tai.”

Tên này không bị chê nên Hứa Mục Chu đắc ý nhìn Tiêu Thanh Như.

Trông anh như đang nói: Nhìn kìa, mẹ vợ cũng thấy tên anh đặt không có vấn đề gì.

Tiêu Thanh Như thầm mắng anh ấu trĩ quá.

Thấy ánh mắt tố cáo nhau của đôi vợ chồng trẻ, mẹ Tiêu cười nói: “Có thể từ từ nghĩ tên con sau, dẫu sao bây giờ cũng chưa cần.”

Hứa Mục Chu nói: “Có thể bảo cha con nghĩ trước, đến lúc đó lấy dùng luôn cũng được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế ngày mai mẹ gọi điện cho ông ấy.”

Nếu ông Tiêu mà biết chuyện đặt tên được giao cho ông thì chắc là vui lắm.

Thăm con cháu xong rồi, mẹ Tiêu mới nhớ ra đồ bà mang đến.

“Đoán là thời gian này con sắp sinh nên mấy ngày trước Tiểu Tống về viện gia chúc, nhờ mẹ mang đồ này cho con.”

“Gì thế ạ?”

“Con bé tự may yếm và tất, còn có hai đôi giày nhỏ nữa.”

Cái nào cũng có một cặp.

Cô ấy vốn may để em bé dùng luân phiên, không ngờ Tiêu Thanh Như lại sinh hai đứa nên có thể dùng được luôn.

Tiêu Thanh Như nhận lấy rồi xem, nhận ra đường may cực kỳ tỉ mỉ.

“Người làm mẹ có khác, khả năng may đồ lên tay hẳn.”

Mẹ Tiêu cười cô: “Thế con cũng phải học Tiểu Tống đấy.”

“Cô ấy và đồng chí Tần thế nào rồi?”

“Tốt lắm, đồng chí Tần đối xử với cô ấy không tệ, trông còn mũm mĩm hơn trước.”

Bắc Kinh cách xa Tây Bắc quá, Tống Viện ở đội sản xuất không tiện gọi điện nên hai người cũng lâu rồi chưa liên lạc.

Dù chị em tốt không thường xuyên liên lạc thì vẫn nhớ đến đối phương.

Tiêu Thanh Như đưa đồ cho Hứa Mục Chu để anh cất đi.

Sau này còn cho con dùng nữa.

Ngoài đồ Tống Viện chuẩn bị, mẹ Tiêu cũng chuẩn bị rất nhiều đồ.

Ngoài quần áo, giày dép cho bọn nhỏ, bà con mang theo đồ bồi bổ thân thể cho Tiêu Thanh Như.

Quá nhất là còn có hai con gà sống nữa.

“Mấy ngày nay chưa cần ăn bổ quá, sau này bổ sung dần dần, đến lúc đó mẹ sẽ hầm trứng gà đường nâu cho.”

“Con đã ăn cá rồi, còn ăn gà nữa.”

“Bà thông gia hơi nóng vội, ăn cháo mấy ngày cũng không sao.”

Dù nói thế nhưng biết con gái mình không phải chịu khổ, mẹ Tiêu vẫn vui không khép miệng nổi.

Nhà họ Hứa tốt thật.

Những vất vả trước đây của con gái cũng không uổng phí.

Có bố mẹ chăm con giúp nên Tiêu Thanh Như yên ổn ở cữ.

Bình Luận (0)
Comment