Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 301

Trẻ em lớn rất nhanh, mỗi ngày mỗi khác.

Đến cuối năm, cặp song sinh đã trở thành hai bé cưng bụ bẫm.

Vừa trắng trẻo mập mạp, vừa khỏe mạnh kháu khỉnh, còn chưa nói đến vô cùng đáng yêu.

Mỗi lần cha Hứa, mẹ Hứa ôm bọn nhóc ra ngoài đi dạo, đều có rất nhiều người vây lại ngắm nghía.

Thậm chí còn có mấy người quen tranh nhau ôm hai anh em bọn họ.

Hết cách rồi, hai đứa nhóc thực sự rất đáng yêu, sức hấp dẫn lớn đến mức làm người lớn không có cách nào cưỡng lại được.

Thấy tình hình như vậy, Hứa Mục Chu luôn cảm thán con trai mình rất giỏi lừa người.

Nhìn thì thông minh, đáng yêu nhưng thực tế lại là hai con quỷ nhỏ.

Trẻ từ bốn đến năm tháng tuổi tuy chưa biết nói, chưa biết đi nhưng rất hiếu động.

Mỗi ngày nằm trên giường không khua bàn tay nhỏ bé đánh nhau thì chính là anh đá em, em đá anh.

Thỉnh thoảng còn nắm tóc của đối phương.

Thậm chí còn có thể gặm chân của đối phương.

Lúc nào cũng vậy, tiếng khóc của hai anh em có thể xốc cả nóc nhà lên.

Nhưng không đứa nào chịu buông tay.

Người lớn phải cưỡng ép tách chúng ra thì trận đấu mới được tính là kết thúc.

Tiêu Thanh Như cảm thấy cái tính bướng bỉnh từ trong xương này của chúng được di truyền từ Hứa Mục Chu.

Bởi vì thường xuyên đánh nhau nên chỉ cần bọn chúng thức là không thể rời xa nhau dù chỉ một phút.

Hai anh em lại nắm tóc "đánh nhau" rồi bị tách ra, Hứa Mục Chu khóc không ra nước mắt.

"Vợ ơi, anh em sinh đôi nhà khác đều rất thân thiết với nhau, sao anh em sinh đôi nhà chúng ta lại không giống thế nhỉ? Ngày nào không đánh nhau thì giành ăn với nhau, không hề biết nhường nhịn nhau một chút nào."

Sao Tiêu Thanh Như biết được?

Cô vui sướng khi có người gặp họa, nói: "Cả hai đều là quỷ nhỏ nghịch ngợm, sau này anh vui rồi, có hai đứa nó chơi chung với anh, cuộc sống của anh chắc chắn sẽ không nhàm chán."

Hứa Mục Chu thở dài: "Anh bị bọn chúng làm cho điên lên mất."

Bây giờ anh đã không chịu được rồi, chờ bọn nhỏ biết đi biết chạy, biết nói, không biết sẽ nghịch ngợm tới mức nào nữa đây.

Hứa Mục Chu xoa đầu hai anh em sinh đôi: "Cha con mình thương lượng một chút nhé, hai đứa lớn chậm thôi có được không?"

"Hì hì…”

Tuy không hiểu cha đang nói gì nhưng hai bé vẫn hào hứng đáp lại.

Vừa cười khúc khích bằng giọng điệu trẻ con, vừa quơ tay quơ chân.

Dáng vẻ tràn đầy năng lượng làm Hứa Mục Chu cảm thấy sợ hãi.

"Vợ, sau Tết Nguyên đán anh cũng phải tìm lớp.”

Dù không biết anh đang nói thật hay nói đùa nhưng Tiêu Thanh Như vẫn rất vui: “Lúc đầu anh không có nói như vậy, có cần em giúp anh nhớ lại một chút không?”

"Có thể đổi ý không?"

"Nếu anh có thể trả bọn nó lại thì có thể đổi ý."

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như vào lòng, nói: “Vợ à, nếu ngày nào em cũng cho anh một chút phần thưởng thì dù có bị bọn nó tra tấn đến c.h.ế.t anh cũng bằng lòng."

"Hừ, c.h.ế.t cái gì mà chết?" Tiêu Thanh Như không muốn nghe chữ này: "Còn nói bậy nói bạ, em sẽ cho anh đẹp mặt."

Hứa Mục Chu nhịn cười, nói bằng giọng điệu tội nghiệp: "Nếu không có thưởng thì sẽ không có động lực."

"Ngay cả con mà cũng đem ra lợi dụng, anh không thấy xấu hổ à?"

Hứa Mục Chu nhướng mày: "Đây đâu phải ngày đầu tiên em quen anh, em còn không biết da mặt anh dày sao?"

Nói xong anh còn muốn hôn Tiêu Thanh Như.

Hai đứa bé nằm trên giường tưởng cha mẹ đang chơi trò chơi nên kêu ê a không ngừng.

Nhìn vào đôi mắt to đen láy trong veo của bọn nó, lỗ tai Hứa Mục Chu đỏ bừng, đột nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào.

Anh ôm chặt Tiêu Thanh Như, nói: “Vợ à, em dỗ con ngủ trước đi.”

Tiêu Thanh Như cũng cảm thấy xấu hổ khi thân mật trước mặt các con của mình.

Cô vỗ vào bụng người đàn ông: "Còn chưa chịu buông ra?"

Hứa Mục Châu bất đắc dĩ buông tay ra, ra lệnh cho hai con: "Mau nhắm mắt lại ngủ đi, đã mười giờ rồi! Nhìn quầng thâm dưới mắt hai đứa, nếu không biết còn tưởng là nửa đêm đi ăn trộm đấy."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như co giật, khả năng nói nhảm của người đàn ông này càng ngày càng tốt.

Rõ ràng vẻ ngoài của hai đứa giống hệt như bánh nếp, quầng thâm mắt ở đâu ra?

Cô buồn cười nhìn Hứa Mục Châu rồi lắc đầu.

"Nhắm mắt lại ngủ đi."

Anh càng nói hai đứa nhóc càng hăng hái hơn, nửa đêm rồi mà vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi.

"Nếu con không ngủ, cha sẽ đánh con."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hì hì."

"Cha lấy cây đến rồi đây."

"Ha ha.”

Bình Luận (0)
Comment