Dù sao dẫn theo hai đứa con ra ngoài cũng không được tiện lắm.
Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như mỗi người giữ một đứa.
Không ôm thì cõng trên lưng, chỉ có khi nào lên tàu thì mới đặt đứa nhỏ ở trên giường.
Còn những lúc khác, mặc kệ làm cái gì cũng không để bọn nhỏ rời khỏi bọn họ nửa bước.
Cứ như vậy đi hết một chuyến, không chỉ người lớn mà cả trẻ em cũng vất vả.
Sau khi xuống xe lửa, hai đứa bé ngoan ngoãn để cha mẹ bế, không còn sức mà gây ra tiếng động nào nữa.
Trước đó Hứa Mục Chu còn lo bọn nhỏ sẽ làm ầm ĩ, bây giờ bọn nhỏ không ồn ào, ngược lại cảm thấy hai đứa con của mình thật đáng thương.
Vẫn nên hoạt bát một chút mới tốt.
"Vợ, sau này anh sẽ không bao giờ càm ràm bọn nhỏ nữa."
Tiêu Thanh Như cũng không biết nên nói thế nào với anh mới tốt: "Nói trước bước không qua."
Hứa Mục Chu xoa đầu con gái, dịu dàng nói: "Sắp tới nhà rồi, cục cưng cố gắng thêm chút nhé."
Cô bé ngoan ngoãn dựa sát vào lưng của mẹ, ê a một câu sau đó không lên tiếng nữa.
Nhìn bộ dáng bơ phờ của con bé, Hứa Mục Chu đau lòng gần chết.
Nhưng không dẫn bọn nó về cũng không được.
Chỉ có thể tàn nhẫn để bọn nó chịu khổ một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa ra khỏi nhà ga xe lửa, Tiêu Thanh Như đã nhìn thấy mẹ Tiêu và các cảnh vệ đứng bên cạnh chiếc xe jeep quen thuộc.
Nhìn thấy họ từ xa, mẹ Tiêu mỉm cười tiến lên đón.
Rõ ràng cô chỉ mới gặp mẹ mình cách đây vài tháng, nhưng lúc này không hiểu sao Tiêu Thanh Như lại cảm thấy nhờ bà ấy muốn muốn khóc.
Thật sự đã lâu lắm rồi cô không về đây.
Hứa Mục Chu ôm lấy bả vai cô: "Sau này năm nào chúng ta cũng về."
"Ừ."
Không muốn mẹ phát hiện ra khác thường, Tiêu Thanh Như hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác chua xót trong lòng xuống.
"Mẹ, sao mẹ lại tự mình đến đây?"
"Vất vả lắm hai đứa mới về nhà, còn dẫn theo cả hai đứa cháu cưng của mẹ, sao có thể không tự mình đến đón được."
Mẹ Tiêu nóng lòng nhìn hai đứa trẻ, nhìn dáng vẻ bơ phờ của hai đứa bé, bà ấy biết bọn trẻ đã rất mệt sau chuyến đi.
Thay vì ôm đứa bé, bà vội vàng nói: “Chúng ta về nhà trước đi, về đến nhà để bọn nó nghỉ ngơi thật tốt.”
Cảnh vệ giúp mang hành lý lên xe.
Mẹ Tiêu và Tiêu Thanh Như bế hai đứa bé ngồi ở ghế sau, Hứa Mục Chu ngồi ở ghế phó lái, cả gia đình đi về viện gia chúc.
Nghe nói gia đình Tiêu Thanh như sắp về đón Tết, trong gia chúc viện vô cùng náo nhiệt.
Xa thơm gần thối, những người lúc trước thích nói xấu bây giờ cũng không ghen tị với Tiêu Thanh Như nữa.
Chỉ cảm thấy cô lấy chồng xa như vậy, còn thất nghiệp nữa, rất đáng tiếc.
Đoán họ sẽ quay lại, những người không có việc gì làm tụ tập gần nhà họ Tiêu, chỉ để xem Tiêu Thanh Như có thay đổi nhiều không.
Nếu tiện bọn họ cũng có thể nói chuyện với nhau vài câu.
Xe jeep chậm rãi lái vào trong sân của gia chúc viện, nhìn khung cảnh quen thuộc, không hiểu sao Tiêu Thanh Như cảm thấy rất vui mừng.
Đây là nơi cô lớn lên, cho dù nhiều năm không về, cô cũng không hề cảm thấy xa lạ.
Trong lòng chỉ cảm giác vô cùng thân thiết.
Hứa Mục Châu cũng rất bùi ngùi, anh đã từng thực hiện được ước mơ của mình ở Tây Bắc.
Dù đây không phải là quê hương của anh nhưng anh vẫn có tình cảm sâu sắc với nơi này.
Xe dừng trước nhà họ Tiêu, Hứa Mục Chu xuống xe trước, mở cửa ghế sau ra.
Đồng thời thuận tay đón lấy đứa trẻ từ tay Tiêu Thanh Như.
Đứa bé ngoan ngoãn nằm trên vai cha mút tay, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.