Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 304

"Đó là con của Thanh Như à, trông thật xinh đẹp."

"Với vẻ ngoài kia của Thanh Như và đồng chí Hứa, chắc chắn con của họ cũng sẽ rất đẹp."

“Trước đây tôi nghe nói chân của đồng chí Hứa đã được chữa khỏi, tôi còn tưởng dù có bình phục tốt đến đâu thì cũng không thể bỏ được nạng, không ngờ lại bình phục tới mức này."

"Bọn họ đúng là khổ tận cam lai."'

Mọi người thì thầm với nhau, sau đó bọn họ nhìn thấy mẹ Tiêu xuống xe, trong tay còn bế một đứa bé khác.

Ngay lập tức đã bùng nổ!

Không ngờ hai vợ chồng họ lại có thể sinh được một cặp sinh đôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái loại may mắn này đúng là không phải ai cũng có.

Đều là người quen trong một viện, Tiêu Thanh Như mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Thanh Như, lần này trở về tính ở lại bao lâu?"

"Chắc khoảng hai tháng."

"Vậy thì tốt, từ nay gia đình cô sẽ náo nhiệt hơn."

Mẹ Tiêu mỉm cười mời mọi người vào nhà trò chuyện.

"Hôm nay chúng tôi không vào đâu, để gia đình nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng tôi ghé chơi."

"Được rồi, chúng tôi về nhà trước đây."

Trò chuyện một lúc, cuối cùng cả gia đình cũng vào nhà.

Ngôi nhà trông vẫn quen thuộc như ngày nào, ngay cả đồ đạc trong phòng khách cũng không thay đổi.

Giao đứa nhỏ cho hai mẹ con Tiêu Thanh Như chăm sóc, Hứa Mục Chu xách hành lý lên lầu.

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa còn chuẩn bị luôn cả đồ vệ sinh cá nhân mới cho bọn họ.

Trong không khí không có mùi bụi bặm nên có thể đoán được để chào đón bọn họ về nhà, cha vợ và mẹ vợ đã tốn rất nhiều tâm huyết.

Mẹ Tiêu đau lòng cho hai đứa bé, nói: "Con cho bọn nhỏ uống sữa đi, sau đó mẹ sẽ dỗ bọn nhỏ ngủ, còn con và Tiểu Hứa ăn cơm trước."

"Có phải mẹ cũng chưa ăn không?"

"Mẹ không đói."

Hai đứa bé thật sự rất mệt, chẳng cần ai dỗ, vừa uống sữa xong đã ngủ thiếp đi.

Bọn nhỏ nằm trên chiếc giường mềm mại, có thể là vì quá thoải mái nên còn phát ra tiếng ngáy khò khò nho nhỏ.

Mẹ Tiêu hài lòng đến mức không nhịn được hôn mỗi đứa bé một cái.

Nghĩ đến bọn nhỏ sẽ không dậy ngay nên bà ấy đi ăn cơm cùng Tiêu Thanh Như.

Trong bếp có canh gà đã được hầm trước và mì sợi.

Chỉ cần hâm lại là có thể ăn ngay.

Thời tiết quá lạnh cộng thêm việc phải ngồi tàu đường dài suốt hai ngày khiến người nào người nấy cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lúc này được uống một bát canh hầm nóng hổi sẽ hạnh phúc biết bao.

"Mấy đứa đi đường vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Mẹ Tiêu liên tục gắp thịt cho hai vợ chồng, bà ấy hận không thể nhét cả con gà vào bát của họ.

"Mẹ à, mẹ cũng ăn đi, đừng lo cho bọn con."

Mẹ Tiêu mỉm cười, gật đầu: "Mau ăn đi, ăn no rồi hai đứa cũng đi ngủ một giấc."

"Khi nào cha con mới về?"

"Không biết nữa, không chắc là lúc nào cho nên chúng ta không cần lo cho ông ấy."

Tiêu Thanh Như đã không gặp cha ba năm nên trong lòng cô thực sự rất nhớ ông ấy.

Lúc nào cô cũng chỉ báo tin tốt, không bao giờ báo chuyện xấu, không biết cha mẹ cô có như thế không.

Cũng không biết sức khỏe và tinh thần của cha thế nào?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cha Tiêu sải bước đi tới: "Tả Tả, Hữu Hữu đâu? Mau để tôi nhìn xem."

"Ông về trễ rồi, bọn nhỏ đang ngủ."

Cha Tiêu có vẻ thất vọng, ông ấy đã tranh thủ lúc rảnh về nhà một chút, lát nữa đã phải quay về làm việc.

Không ngờ mấy đứa nhỏ đã ngủ rồi.

"Cha, cha lên lầu nhìn đi." Tiêu Thanh Như nói.

"Được, cha lên lầu nhìn một cái."

Mẹ Tiêu lo lắng đi theo sau: "Anh đi nhẹ thôi, đừng đánh thức bọn nhỏ."

Cha Tiêu thực sự đi nhẹ lại.

Lần đầu tiên gặp cháu trai cháu gái, ông ấy có hơi căng thẳng!

Bình Luận (0)
Comment