Hai đứa bé đang ngủ ngon lành.
Cha Tiêu đứng bên giường, muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bọn nhỏ, nhưng lại sợ tay chân thô ráp của mình sẽ đánh thức bọn nhỏ.
Cuối cùng ông ấy chỉ có thể xoa nhẹ đầu hai đứa bé.
Cơ thể của hai đứa nhỏ mềm mại, ngay cả mái tóc cũng mềm, cha Tiêu mỉm cười xoa thêm lần nữa.
"Sao trông hai đứa nó khác nhau vậy? Trước đây xem hình cũng thấy không khác nhiều lắm."
"Chúng đã lớn rồi."
Mẹ Tiêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn chồng mình: “Một trai, một gái, trông khác nhau không phải là chuyện bình thường sao?”
"Hình như là vậy."
Vì để phân biệt hai đứa nhỏ, ngày nào cha Tiêu cũng cầm ảnh chụp lên xem.
Không ngờ chưa tới mấy tháng mà hai đứa nhỏ đã thay đổi nhiều như vậy.
Được rồi, thấy thì cũng đã thấy rồi, đừng lảng vảng ở đây nữa, nếu anh dám đánh thức bọn nhỏ em sẽ cho anh đẹp mặt."
Cha Tiêu vừa cười vừa nói: "Đây không phải là lần đầu tiên gặp sao, yêu thích một chút cũng không được sao?"
"Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, còn bây giờ để bọn nhỏ ngủ đi."
Hai đứa nhỏ ngủ say đến mức giơ tay giơ chân lên, cha Tiêu cảm thấy mình không hề ảnh hưởng đến chúng.
"Anh nhìn thêm chút nữa."
"Nếu còn nhìn tiếp thì anh có nỡ lòng ra ngoài không?"
"Chỉ có em hiểu anh."
Mẹ Tiêu nói thầm trong lòng, trước đây lúc từ Bắc Kinh trở về chính bà ấy cũng như vậy.
Bà ấy ước gì có thể nhét hai đứa nhỏ vào túi xách về.
Mối quan hệ huyết thống và tình thân thật kỳ diệu, chúng gắn kết mọi người lại với nhau một cách vô hình.
Làm người ta phải bận lòng.
Cho dù có chia xa bao lâu thì tình cảm cũng sẽ không thay đổi.
Sau khi nhìn khoảng mười phút, đôi vợ chồng già đi xuống lầu.
"Cha, cha ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, cha còn có việc nên đi trước, có chuyện gì thì đợi buổi chiều cha về rồi nói."
Thời gian không còn nhiều, cha Tiêu đi nhanh giống như lúc ông ấy về.
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Hóa ra quay về một chuyến chỉ để coi nhìn cháu à.”
Cười xong lại cảm thấy trong lòng khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô quyết định sau này phải thường xuyên đưa hai con về chăm cha mẹ.
Cho dù đi đường có vất vả thế nào thì một năm ít nhất cũng phải về hai lần.
Hứa Mục Chu cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Vợ anh dù đã lấy anh nhưng vẫn là con của cha vợ và mẹ vợ.
Dù sao cứ luôn bị ngăn cách ở hai nơi như vậy, thật sự rất tàn nhẫn với bọn họ.
Bọn họ phải thường xuyên về thăm nhà mới được.
Ăn cơm xong, mẹ Tiêu đã đuổi bọn họ lên lầu nghỉ ngơi.
Hứa Mục Chu không buồn ngủ, anh nghĩ dù sao cũng đã lâu không về, nếu trong nhà có chuyện gì cần đến kỹ thuật thì có thể giao cho anh làm.
Mẹ Tiêu nói: “Radio ở nhà có vấn đề, nếu con không ngủ thì có thể kiểm tra xem có sửa được không”.
"Được, để con thử xem."
Sau khi tìm được dụng cụ, Hứa Mục Châu bắt đầu mày mò.
Tiêu Thanh Như lo lắng cho hai đứa bé, cô không để ý Hứa Mục Chu, một mình lên lầu ngủ với mấy đứa nhóc.
Trong lòng còn đang xúc động nên Tiêu Thanh Như cảm thấy có thể bản thân sẽ không ngủ được.
Nhưng nghe tiếng hít thở đều đều của bọn nhỏ, chưa tới mấy phút cô cũng ngủ thiếp đi.
Hứa Mục Chu có kỹ năng sống phong phú, cái gì cũng biết một chút.
Mấy chuyện sửa đồ này nọ đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Sau vài lần sửa chữa, chiếc radio đã được sửa xong.
Mẹ Tiêu cười nói: “Mấy hôm trước mẹ đã nhờ cha con sửa rồi nhưng cha con lại bận việc, may là con về, nếu không mẹ phải đợi thêm mấy ngày nữa mới được nghe đài."
Hứa Mục Chu hỏi: "Mẹ thử xem còn vấn đề gì không."
"Con đã thử hết rồi nên chắc không có vấn đề gì đâu."
"Mẹ, còn việc nào khác không?"
"Không có, con lên lầu cùng mấy mẹ con nó đi, hoặc là ra ngoài đi dạo cũng được."
Đi ra ngoài một mình chẳng có gì thú vị cả, Hứa Mục Chu chọn lên lầu ở cùng vợ và con của mình.
Cho dù Giang Xuyên không cố ý nghe ngóng thì tin tức cả nhà Tiêu Thanh Như về viện gia chúc đón Tết cũng truyền đến tai của anh ta.
Tính toán cẩn thận thì anh ta đã không gặp Thanh Như hơn ba năm.
Không biết cô có khỏe không?