Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 306

Lắc đầu, Giang Xuyên cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười.

Hứa Mục Chu yêu cô như vậy, sao cô sống không tốt được?

Nghe nói bọn họ đã có con, điều này chứng tỏ mấy năm nay sống ở Bắc Kinh Thanh Như không hề chịu tủi thân, nếu không dựa theo tính cách của cô chắc chắn sẽ không sinh con dưỡng cái cho Hứa Mục Chu.

Những thứ như cảm xúc sẽ không thể mãi mãi không thay đổi.

Nhiều năm như vậy, Giang Xuyên đã buông bỏ đoạn tình cảm kia.

Lần nữa nghe được tin tức của Tiêu Thanh Như, anh ta cũng chỉ giật mình, sau đó cũng không còn suy nghĩ nào khác.

Tuy đã buông bỏ được Tiêu Thanh Như nhưng anh ta vẫn không muốn tiếp xúc với người mới.

Giang Xuyên cảm thấy bản thân không còn sức lực để bắt đầu lại một mối quan hệ nào nữa.

Cứ sống bình yên như bây giờ đến hết đời là tốt rồi.

Tan làm về nhà, anh ta phát hiện bầu không khí trong nhà có hơi lạ, phòng bếp lạnh tanh, không có ai nấu cơm.

Trương Từ An là một cậu nhóc tinh ranh, cậu bé lén nói với Giang Xuyên: "Cha, hôm nay ông nội gọi điện thoại tới, bà nội nghe xong đã tức giận."

Giang Xuyên vỗ đầu cậu bé: "Ra ngoài chơi đi, đợi gần nấu cơm xong thì về ăn cơm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cha, con giúp cha nấu cơm nhé."

"Không cần."

Trương Từ An nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt, chắc chắn bà nội vẫn còn đang giận.

Cậu bé nhíu mày, buồn rầu, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.

Giang Xuyên sờ đầu cậu bé: "Nghe lời, ra ngoài chơi đi."

"Được rồi, con ra ngoài đây."

Đuổi người đi xong, trước tiên Giang Xuyên đi vào bếp nấu cơm, sau đó mới đi gõ cửa.

"Mẹ, dậy ăn cơm đi."

Người ở bên trong tức giận mắng: "Ăn cái rắm, mẹ tức đến no rồi."

Ấn đường Gong Xuyên giật giật: "Có chuyện gì thì mẹ cũng ra ngoài đi đã, chúng ta từ từ bàn bạc."

Người ở bên trong không nói gì.

Giang Xuyên đã chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa, không ngờ cánh cửa trước mặt bị mở mạnh ra.

Mẹ Giang nổi giận đùng đùng nói: "Con mau đưa đứa bé về cho bọn họ, không chỉ nhà họ Trương mà ngay cả Đỗ Vãn Thu cũng đang kêu gào đòi gặp đứa bé, nếu con không đưa Trương Từ An về thì bọn họ sẽ đến viện để gặp nó."

Chuyện này nằm trong dự kiến của Giang Xuyên.

Mấy năm nay anh ta chưa từng đưa đứa bé về một lần, nếu không có lợi ích gì chắc chắn nhà họ Trương sẽ không ngồi yên.

Còn về phần Đỗ Vãn Thu, cô ta đã sắp tái hôn, lúc này còn làm ầm ĩ cái gì?

Chẳng lẽ cô ta vẫn muốn đưa đứa bé về căn nhà hiện tại của cô ta?

Thậm chí cô ta còn không thể tự quản lý cuộc sống của mình thì làm sao có thể chăm sóc tốt con cái?

"Mẹ, con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ đừng quan tâm."

"Bọn họ đã gọi thẳng tới nhà, con nói mẹ không quan tâm thế nào?"

Sự việc này xảy ra là do anh ta, Giang Xuyên có bị mắng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Anh ta thầm nghĩ, trong nhà bọn họ có nhiều chuyện phải lo lắng như vậy thì làm sao anh ta dám tìm người để kết hôn.

Như vậy không phải đang hại người ta sao?

Anh ta không nói gì, lặng lẽ xuống bếp nấu cơm.

Thái độ này của anh ta làm cho mẹ Giang tức hơn.

Rõ ràng chỉ cần trả đứa bé về lại nhà của nó là có thể giải quyết vấn đề nhưng anh ta lại không làm như thế.

Sợ này nhà họ Giang bọn họ sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn.

Nghĩ tới nhà họ Tiêu có hai đứa cháu ngoại, còn nhà bọn họ không có cái gì cả, tâm trạng của mẹ Giang vô cùng tệ.

Tất cả mọi chuyện này đều do Đỗ Vãn Thu mà ra!

Nếu cô ta còn dám tìm tới đây, bà ta nhất định sẽ cho cô ta mấy cái tát!

Trương Từ An biết vị trí của cậu bé ở trong nhà rất khó xử.

Những đứa trẻ trong viện cũng không muốn chơi với cậu bé.

Cậu bé chỉ có thể lang thang quanh nhà một mình.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bà nội đang mắng cha ở nhà, bắt cha đuổi cậu bé về nhà.

Trương Từ An thở dài một hơi, nếu không hay là cậu bé về quê đi, như thế cha sẽ không phải khó xử nữa.

Bình Luận (0)
Comment