Sau khi mấy đứa nhỏ tỉnh dậy, chúng đã lấy lại tinh thần.
Vừa có tinh thần đã bắt đầu quấy phá, mẹ Tiêu và cha Tiêu bế bọn nhỏ, chỉ cảm thấy đây là hai con cá chạch trơn trượt.
"Thể chất này thích hợp làm quân nhân." Cha Tiêu nói.
“Đứa bé vẫn còn nhỏ mà anh đã nghĩ xa như vậy.” Mẹ Tiêu vặn lại: "Có lẽ khi lớn lên bản thân chúng sẽ có việc muốn làm."
"Có vài việc phải bồi dưỡng từ nhỏ."
"Lười chẳng muốn nói chuyện với anh nữa."
Mẹ Tiêu cảm thấy chỉ cần mấy đứa bé lớn lên bình an là được, về phần sau này lớn lên có ra sao thì cũng không quan trọng.
Đôi vợ chồng già ôm đứa bé vào lòng, vẻ mặt mãn nguyện.
Bọn họ cũng đã trải qua cảm giác được chăm sóc cháu ngoại.
Khi trẻ đến một độ tuổi nhất định, chúng sẽ không thích ở trong nhà.
Đôi mắt to tròn cứ nhìn ra ngoài, miệng còn ê a ê a liên tục, ý tứ rất rõ ràng.
Muốn ra ngoài chơi!
Cha Tiêu trả đứa bé lại cho Tiêu Thanh Như: "Dẫn nó đi dạo một vòng trong viện để làm quen hoàn cảnh đi."
Cặp song sinh quá sung sức, đó là điều mà Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đoán được từ trước.
Đưa bọn nhỏ đi xem phong cảnh, chơi mệt thì ban đêm sẽ không tra tấn người nữa.
Hai đứa bé đã ngủ cả buổi chiều, nếu bây giờ không đưa chúng đi chơi thì tối nay chắc chắn bọn họ lại phải thức khuya.
Hứa Mục Chu cũng khó hiểu, không phải đứa trẻ nào cũng thích ngủ sao, sao hai đứa nhỏ nhà bọn họ lại ồn ào như vậy?
Mẹ Tiêu không muốn ỏ nhà với cha Tiêu nên cũng ra ngoài với hai vợ chồng.
Nhìn thấy khung cảnh khác trước, hai mắt của đứa bé mở to, như tràn đầy nghi ngờ.
Nhưng thấy cha và mẹ đều ở bên cạnh, nghi ngờ nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Mẹ Tiêu nói: "Không biết khi nào Tiểu Tống mới về viện gia chúc, đến lúc đó có thể để mấy đứa nhỏ gặp nhau, sau này chơi cùng nhau ."
Tính ngày, con của Tống Viện cũng đã hơn một tuổi.
Đã lâu không gặp, Tiêu Thanh Như cũng rất nhớ Tống Viện.
"Chắc trường học cũng cho nghỉ lễ phải không?"
"Chắc là sẽ nghỉ nhưng bây giờ con bé đã gả đi, phải lo cho cả hai bên, thời gian về viện gia chúc của con bé càng ít đi.”
Tiêu Thanh Như nói: "Hay là chúng ta đến nhà của cậu ấy, vừa lúc tặng một ít quà mừng năm mới cho cả nhà bọn họ."
"Vậy con gọi cho con bé trước đi, hỏi xem con bé có rảnh không."
Tiêu Thanh Như biết số điện thoại của đội sản xuất, cô định sau khi về nhà sẽ lập tức gọi điện.
Người một nhà vừa nói chuyện vừa đi chầm chậm.
Thời tiết rất lạnh nên chỉ có vài người ra ngoài đi dạo, dọc đường đi cũng không gặp người nào.
Lúc đi ngang qua nhà họ Giang, bọn họ nhìn thấy có một đứa bé đang chơi ở trước cửa, nhìn qua trông khoảng năm tuổi, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Tiêu Thanh Như đã biết đây là đứa bé năm đó.
Mẹ Tiêu cũng nhìn thấy Trương Từ An: "Đứa bé này được Giang Xuyên dạy dỗ rất tốt, không giống mẹ của nó, mất hết liêm sỉ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như không quan tâm chuyện này.
Đối với cô, những vướng mắc giữa cô với Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu đã là chuyện rất lâu trước đây.
"Mấy năm nay Giang Xuyên chưa từng đến nhà họ Trương dù chỉ một lần, ngay cả mẹ cũng cảm thấy có hơi bất ngờ, đây không giống phong cách làm việc của nó."
Tiêu Thanh Như cũng bất ngờ: "Chân mọc trên người người khác, anh ta không đi thì người khác có thể đến."
"Đúng vậy, mẹ thấy nhà họ Trương chắc sẽ không ngồi yên đâu, dù sao bây giờ đứa bé cũng đã năm tuổi, nếu còn không bồi dưỡng tình cảm thì sau này khi lớn lên sẽ không dễ lừa như vậy đâu."
Bởi vì ân oán trong quá khứ nên mẹ Tiêu nắm mọi chuyện của nhà họ Giang trong lòng bàn tay.
"Đỗ Vãn Thu đã tái hôn với người khác nhưng dường như cuộc sống không được tốt lắm."