Tiêu Thanh Như không hề đồng tình với Đỗ Vãn Thu.
Theo cô thấy, Đỗ Vãn Thu có thể được xếp vào loại người không biết xấu hổ.
Có những thứ sẽ khắc sâu vào trong xương tủy, sau khi trải qua những ngày tháng tốt đẹp, liệu cô ta sẽ cam tâm về quê làm ruộng sao?
Tâm không lành thì tự nhiên cuộc sống thường ngày cũng sẽ không tốt.
Thấy Trương Từ An đang lén lút nhìn bọn họ, Tiêu Thanh Như cũng liếc mắt nhìn một cái.
Đối diện với ánh mắt của cô, Trương Từ An lập tức cúi đầu.
Không dừng lại lâu, cả nhà bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Mục Chu bế con gái, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc.
Tại sao vừa mới về nhà đã nghe thấy những cái tên mà anh không muốn nghe tới chứ?
Vẻ mặt anh chua lè, trông không còn hiền lành như thường ngày nữa.
Cô bé dùng bàn tay mềm mại tát vào mặt Hứa Mục Châu rồi bi bô một chuỗi lời trẻ con mà không ai có thể hiểu được.
Hứa Mục Chu vội vàng điều chỉnh sắc mặt.
Vừa rồi chắc đã làm con gái sợ.
Khóe mắt Tiêu Thanh Như dừng lại trên người Hứa Mục Chu một chút, trong lòng có hơi buồn cười, đã bao lâu rồi mà anh vẫn còn ghen?
Bóng dáng của gia đình bọn họ vừa biến mất ở góc đường, Giang Xuyên đi ra gọi Trương Từ An về nhà ăn cơm.
"Cha, vừa rồi con nhìn thấy bà nội Tiêu."
Sắc mặt Giang Xuyên không thay đổi: “Về nhà ăn cơm thôi."
"Bên cạnh bà nội Tiêu còn có một chú, một dì và hai đứa bé."
Ánh mắt Giang Xuyên hơi động, nhưng vẫn không nói gì.
Anh ta xoa đầu của cậu bé: "Con đói không? Về nhà ăn cơm trước đi."
Sau đó, anh ta bế cậu bé đi về nhà như không có chuyện gì.
Trương Từ Anh đã năm tuổi, cậu bé đã nghe được rất nhiều tin đồn về mấy người trong viện.
Cậu bé biết ban đầu cha đã có đối tượng, là con gái của bà nội Tiêu.
Nhưng sau đó bị mẹ ruột của cậu bé phá hoại.
Có lẽ là liên quan đến môi trường sống nên Trương Từ An rất nhạy cảm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trông cha rất bình thường như không có chuyện gì nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất lạ.
Giống như có hơi buồn nhưng dường như cũng không có cảm xúc gì cả.
Trương Từ An không biết phải nên hình dung cảm giác này như thế nào.
Cho dù cậu bé chỉ là một đứa bé năm tuổi nhưng cậu bé đã biết được cái gì gọi là xấu hổ và áy náy.
Nếu không phải vì cậu bé và mẹ thì cha sẽ không bị bà nội mắng mỗi ngày, cũng sẽ không phải chia tay với dì kia.
Như thế, chắc cha sẽ rất hạnh phúc phải không?
Cậu bé chính là con chồng trước.
Nghĩ đến đây, tâm lý Trương Từ An cảm thấy rất khó chịu, cậu bé ủ rũ, nhìn qua trông rất đáng thương.
Giang Xuyên cũng không biết nên an ủi cậu bé như thế nào.
Trong viện có rất nhiều lời ra tiếng vào, có một số việc không thể giấu được.
Đứa bé còn quá nhỏ, đang ở độ tuổi mơ hồ, có thể tưởng tượng những điều đó đã tổn thương cậu bé thế nào.
Thấy bọn họ về nhà, ánh mắt của mẹ Giang lạnh như băng.
Chỉ cần nghĩ tới sau đó không lâu sẽ có vài người không biết xấu hổ tìm đến nhà, ánh mắt của bà khi nhìn Trương Từ An càng lạnh hơn.
Giang Xuyên nhíu mày: "Mẹ."
"Gọi cái gì mà gọi, mẹ có nói gì sai không?"
Giang Xuyên bất đắc dĩ, đứa bé cũng không ngốc, cũng biết nhìn sắc mặt của người lớn.
Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì tâm lý của đứa bé cũng có vấn đề.
Trương Từ An nắm chặt bàn tay nhỏ, cố lấy can đảm: "Cha, sang năm con muốn về quê ở, con đã năm tuổi rồi, có thể làm được rất nhiều việc, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Đặc biệt là mẹ Giang.
Bà ta luôn cảm thấy đứa bé này không có liêm sỉ, rõ ràng biết bản thân không được chào đón nhưng vẫn muốn ở lại trong nhà họ.
Nhưng bây giờ thằng bé lại chủ động đề nghị về quê, đột nhiên mẹ Giang không biết nên nói thế nào.
Giang Xuyên tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Sang năm cha sẽ đưa con đến trường, về quê cái gì mà về quê."