Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 309

Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Như, Tống Viện rất vui.

Cô ấy lập tức mời cả nhà bọn họ đến nhà mình làm khách.

Tiêu Thanh Như cười nói qua điện thoại: "Tớ cũng đã định đến đội sản xuất gặp cậu."

"Vậy cậu đến sớm một chút, tớ nấu cơm chờ mọi người đến."

"Được, khoảng chín giờ bọn tớ sẽ xuất phát.”

Lái xe đến đội sản xuất rất nhanh, dù tình hình giao thông có không tốt thì cũng không mất quá một giờ.

Hẹn thời gian xong, nghe thấy con của Tiêu Thanh Như khóc, Tống Viện bảo cô đi chăm sóc đứa bé trước.

Rồi cúp điện thoại.

Cô ấy nói với Tần Bắc: "Sáng mai anh đến công xã đi, xem có thể mua được ít thịt heo không, chúng ta làm hoành thánh ăn rồi g.i.ế.c thêm một con gà trong nhà."

Tần Bắc hỏi: "Ngoài thịt ra có cần mua gì nữa không?"

"Tạm thời cần không mua."

Bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết, đến lúc đó cô ấy lại phải đi mua đồ thêm lần nữa.

Cậu bé ngồi trong lòng Tần Bắc loạng choạng hỏi: "Mẹ, dì?"

"Đúng, là dì."

Tống Viện xoa đầu con trai: "Ngài mai dì Thanh Như sẽ dẫn em trai và em gái đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con phải ngoan, phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt có biết không?"

"Dạ."

Thằng bé gật đầu thật mạnh, cam đoan nói: "Con sẽ ngoan mà!"

Trong mắt Tần Bắc mang theo ý cười: "Lần nào thằng bé này cũng nói như vậy."

Lần nào cũng nói mình sẽ ngoan nhưng lần nào cũng có thể chọc người khác tức đến mức giậm chân, vừa nghịch ngợm vừa phá phách.

Nhất là năm nay thằng bé đã biết đi, chỉ cần không để mắt tới thằng bé một chút là y như rằng chẳng biết thằng bé trốn ở góc nào, đang làm chuyện xấu gì.

Sau khi hiểu được cha đang nói xấu mình, thằng bé khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.

Thằng bé càng thở hồng hộc, Tốn Viện càng cảm thấy buồn cười.

Cô ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con trai rồi nói: “Con khóc đi."

"Mẹ!"

"Khóc."

Thằng bé càng tức hơn.

Thằng bé ở trong lòng Tần Bắc giãy dụa một hồi, sau đó chập choạng trượt xuống.

Rồi chạy vào nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.

Cái dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của thằng bé khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.

Tần Bắc cố ý tăng tốc độ, tạo ảo giác có người đang đuổi theo.

Thằng bé hét lên và chạy nhanh hơn.

Nhưng chân quá ngắn nên cho dù có chạy cả ngày thì cũng không thể kéo dài khoảng cách giữa thằng bé và cha mẹ.

Trên mặt Tống Viện toàn là ý cười.

Mặc dù bọn họ không quá giàu có nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Để chào đón Tiêu Thanh Nhu và nhà cô, Tống Viện và Tần Bắc đã dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.

Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, khi khách đến đây mới cảm thấy thoải mái.

Mới bốn giờ sáng hôm sau Tần Bắc đã đi đến công xã mua thịt.

Sau khi mua thịt, bọn họ làm thịt con gà trống lớn mà bọn họ đã nuôi suốt một năm rồi mới bắt đầu ra đồng làm việc.

Để Tống Viện ở nhà chăm sóc con cái.

Bây giờ Tần Thiên đã sắp thành thiếu niên, sau khi Tống Viện kết hôn với Tần Bắc, người trong đội sản xuất cũng không còn phản đối việc thằng nhóc đi học nữa.

Những lúc không phải đi học thằng nhóc sẽ ra đồng giúp Tần Bắc làm việc.

Hôm nay biết trong nhà có khách đến, thằng nhóc không ra đồng nữa mà ở nhà giúp trông em, nghĩ lúc nấu cơm cũng có thể giúp một tay.

Chín giờ rưỡi, đám người Tiêu Thanh Như đến.

Hứa Mục Chu bế hai đứa nhỏ, Tiêu Thanh Như thì xách theo quà tặng.

Có đồ ăn nhẹ, đồ hộp và sữa mạch nha mang về từ Bắc Kinh.

Năm đó, khi Tống Viện tới Bắc Kinh thăm họ, cô ấy đã mang theo rất nhiều thịt, lần này khi đám người Tiêu Thanh Như trở về Tây Bắc, mẹ Hứa đã nhắc cô chuẩn bị thêm vài thứ để đáp lễ cho Tống Viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, Tiêu Thanh Như vừa xuống xe, Tống Viện đã nhịn không được ôm lấy cô.

Đôi mắt cô ấy chua sót, cuối cùng cô ấy kìm nén được cảm xúc của mình: "Đồng chí Tiêu Thanh Như, cậu tăng cân phải không?"

"Đồng chí Tống, phiền cậu đừng nói thẳng ra như vậy."

Hai người nhìn nhau cười.

Bình Luận (0)
Comment