Đứa bé đứng cạnh chân Tống Viện hét lớn: “Dì ơi!”
Dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c của thằng bé làm cho đầu Tống Viện giăng đầy vạch đen.
Sao cô ấy cứ có cảm giác con của mình là một cái túi thích làm người khác chú ý nhỉ?
Tiêu Thanh Như ngồi xổm xuống: "Con là Hạo Hạo phải không?"
"Dạ, Hạo Hạo."
Cái tính cách này vừa nhìn đã thấy rất giống Tống Viện.
Tiêu Thanh Như vừa cười vừa xoa đầu thằng bé: "Thằng bé lớn nhanh quá, bây giờ đã biết nói chuyện và đi đường rồi."
"Thằng bé đã hơn một tuổi rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Viện bế con mình lên: "Mau chào hỏi em trai và em gái đi."
Hạo Hạo thấy cặp song sinh còn nhỏ như vậy, không nhịn được nở nụ cười thật tươi.
Giọng nói giòn tan: "Em trai."
"Em gái."
Tả Tả, Hữu Hữu bày ra vẻ mặt mơ màng, đây là ai vậy?
Thấy người lạ, hai đứa bé hơi sợ một chút, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp ôm chặt lấy vai Hứa Mục Châu.
Tống Viện nói: "Hai anh em bọn nó ngoan quá, lúc Hạo Hạo lớn như vậy không hề chịu ở yên tí nào, còn rất bám người."
Tiêu Thanh Như thở dài: "Cậu bị bọn nó lừa rồi, ở nhà cũng là hai Hỗn Thế Ma Vương."
Tống Viễn nuôi một đứa con đã cảm thấy rất mệt, nếu có hai đứa, cô ấy nghĩ bản thân sẽ phát điên mất.
Nhưng hoàn cảnh của người chị em tốt này không giống cô ấy.
Nhà họ Hứa đông người, có người giúp chăm sóc đứa bé, có sinh nhiều đến mấy cũng không sao.
Tần Thiên ở trong viện đi ra: "Chị dâu, mau mời khách vào nhà đi, em pha trà xong rồi."
"Đúng, đúng, nhanh vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, đừng để đứa bé bị lạnh."
Trước đây Tiêu Thanh Như đã từng tới nhà họ Tần, so với lúc đó trong nhà có thêm ba căn phòng ngói xanh.
Tống Viện nói: "Lúc bọn tớ kết hôn, Tần Bắc đã cho tớ hai trăm tệ làm sính lễ, cha mẹ tớ bảo tớ mang về đây, sau đó bọn tớ dùng số tiền đó để xây thêm phòng ở."
Tiêu Thanh Như nói: "Kiếm tiền được từ việc buôn bán là để tiêu, có nhà rồi, sau này sẽ không có việc gì lớn cần phải chi nữa."
"Đúng vậy, muốn sống tốt thì phải lo cơm ăn, mặc, nhà ở và phương tiện đi lại."
Nếu không bảo đảm được những thứ này thì cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Suy cho cùng, kết hôn và yêu đương không giống nhau, không phải chỉ cần có tình cảm là no bụng.
Tần Bắc bắt đầu cố gắng làm việc chăm chỉ, mỗi năm có thể tiết kiệm hơn một trăm đồng, cộng với tiền lương của Tống Viện, cuộc sống của họ bây giờ tốt hơn hầu hết mọi người trong đội sản xuất.
Cô ấy dẫn họ vào phòng khách, trên bàn đã bày sẵn kẹo hạt dưa và trà nóng.
"Muốn ăn cái gì thì cứ lấy thoải mái, đừng khách sáo nhé."
Tiêu Thanh Như cười nói: "Có khi nào mà tớ khách sáo với cậu không?"
"Không phải vì đã ba năm không gặp nên tớ sợ cậu xa lạ với tớ sao."
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Không có đâu."
Thấy Hứa Mục Chu một mình bế hai đứa bé, Tần Thiên chủ động giúp đỡ: "Anh, để em giúp anh bế một đứa đi."
Hứa Mục Chu không từ chối, giao một đứa cho Tần Thiên.
Hạo Hạo đi theo chú của mình, thằng bé cũng có thể giúp chăm sóc em bé.
Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến nhà họ Tần, Tần Thiên vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Lúc đó thằng nhóc còn sợ người lạ, không ngờ chỉ mới vài năm đã trở thành một thiếu niên phóng khoáng tự nhiên.
Ở phòng khách trò chuyện một lúc, Tống Viện đi nấu cơm.
Hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, Tiêu Thanh Như cũng không cần chăm sóc con cái nên cũng đi vào phòng bếp.
Hạo Hạo cầm viên kẹo đi đến cạnh Hứa Mục Chu: "Ăn."
"Em gái không thể ăn kẹo."
Hạo Hạo biết kẹo rất ngọt, cách vài ngày mẹ mới cho thằng bé ăn một lần.
Nếu thằng bé ăn vào lúc khác, có thể sẽ bị đánh đòn.
Hôm nay mẹ không giấu kẹo đi nên có thể ăn.
Thằng bé ngoan cố cầm kẹo, kiễng chân lên, một tay chống lên đùi Hứa Mục Châu, cố gắng đút kẹo vào miệng Hữu Hữu.
Con bé ngửi được mùi sữa, không nhịn được chảy nước miếng.
Hứa Mục Chu dở khóc dở cười, hơi cúi người xuống nói: “Con chỉ được ăn một miếng."
Hữu Hữu ăn được viên kẹo đầu tiên trong cuộc đời.
Hai mắt lấp lánh như phát sáng.
Hương vị ngọt ngào rất hấp dẫn trẻ em, Hữu Hữu lắc lư đôi chân nhỏ bé, con bé muốn ăn nữa.
Hứa Mục Chu không thể chiều theo con bé, nhưng cũng không nỡ phụ lòng tốt của Hạo Hạo.
Hạo Hạo muốn nói thằng bé muốn tự mình đút.
Nhưng lại sợ chú tức giận nên chỉ có thể ngoan ngoãn thả tay xuống.
Bên kia Tả Tả nhìn thấy, thằng bé cũng muốn ăn kẹo.
Không cho thì giả bộ khóc.
Hạo Hạo vội vàng đút cho Tả Tả, thở dài như một ông cụ non: "Đừng khóc."
Trong mắt Hứa Mục Chu đều là ý cười.
Đứa bé này khá thú vị.
Thừa dịp Hạo Hạo không chú ý, anh đã ăn kẹo của con gái mình.
Hữu Hữu ngây người, trơ mắt nhìn kẹo của mình vào miệng cha.
Con bé yên lặng nhìn miệng của Hứa Mục Chu.
"A"
Hứa Mục Chu nói: "Hết rồi."
Con bé mím môi, khóc lớn.