Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Tống Viện hỏi Tiêu Thanh Như: "Cậu có muốn an ủi con bé không? Nghe con bé khóc nghe rất buồn."
"Không cần dỗ, Hứa Mục Chu có thể giải quyết được."
Tống Viện nói: “Xem ra đồng chí Hứa rất giỏi nuôi dạy con cái.”
"Dù sao thì anh ấy cũng giỏi chăm con hơn tớ. Hầu như thì anh ấy đã chăm sóc Tả Tả và Hữu Hữu từ lúc chúng chào đời đến giờ. Bọn trẻ rất bám anh ấy."
"Tớ thấy đồng chí Hứa đang hồi phục tốt, đi lại như người bình thường. Anh ấy không định đi tìm việc à?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mặc dù anh ấy trông không khác gì người bình thường nhưng anh ấy vẫn có di chứng. Không thể chạy nhảy. Tớ muốn anh ấy nghỉ ngơi thêm hai năm nữa, sau đó mới có thể nghĩ đến chuyện đi làm."
"Cơ thể là vốn của cách mạng. Đúng là phải chăm sóc tốt mới được."
Trước đây Hứa Mục Chu đã giành được rất nhiều giải thưởng, nếu muốn tìm việc cũng không khó.
Chỉ là không thể quay lại quân đội và lái máy bay được nữa.
Theo quan niệm của Hứa Mục Châu, trách nhiệm của người đàn ông là nuôi sống gia đình.
Tiêu Thanh Như cảm thấy khi bọn trẻ lớn lên, có lẽ anh sẽ phải cân nhắc chuyện tìm việc làm.
Chuyện của hai vợ chồng, Tống Viện cũng không tiện nói nhiều.
"Dù sao anh ấy cũng không có áp lực tài chính, để anh ấy ở nhà trông con cũng tốt. Mà con trẻ cũng sẽ vui vẻ hơn khi có bố mẹ lớn lên cùng."
Tiêu Thanh Như đồng ý với chuyện này, những đứa trẻ được cha mẹ nuôi dưỡng thường có xu hướng cảm thấy an toàn hơn.
Cô và anh trai từ nhỏ đã lớn lên cùng bố mẹ, so với những người ở lại quê, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Tiêu Thanh Như muốn kéo dài niềm hạnh phúc này cho các con của mình.
Đời người chỉ mấy chục năm, có những thứ đã bỏ lỡ không có cách nào bù đắp được.
Một lúc sau, tiếng khóc trong phòng khách im bặt.
Tống Viện cười nói: "Đồng chí Hứa tốt đấy, Lão Tần nhà tớ không biết dỗ trẻ con, anh ấy lúc nào cũng trơ mắt nhìn Hạo Hạo khóc, người không biết còn nghĩ anh ấy là cha dượng."
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiêu Thanh Như cười phá lên: “Đồng chí Tần của cậu là người kiệm lời, không biết dỗ dành con cái là chuyện bình thường.”
Tống Viện cũng cười nói: "Có lẽ chính vì lý do này mà về sau Hạo Hạo mới ngừng khóc, bởi vì thằng bé khóc không có người dỗ."
Tống Viện dạy ở trường học, Tần Thiên phải đi học, nhưng họ lại không muốn gửi con về nhà để cha mẹ chăm sóc hộ.
Nên trách nhiệm nuôi dạy con cái nặng nề chỉ có thể đổ lên đầu Tần Bắc.
Nghĩ anh ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Đi làm còn phải đưa con theo.
Cảnh tượng này không hiếm ở các đội sản xuất nhưng những người bế con hầu hết đều là phụ nữ.
Kiểu như Tần Bắc thì là lần đầu tiên thấy.
Vì lý do này, người trong đội sản xuất cho rằng Tần Bắc không có tương lai, đàn ông đàn ang mà chỉ biết chăm con.
Lời đồn truyền đến tai Tần Bắc, nhưng anh ấy không hề xấu hổ mà tiếp tục đi theo con đường của mình.
Vợ đi làm, không có thời gian chăm con, anh ấy chăm con thì có làm sao?
Đây cũng là con của anh ấy chứ không phải của riêng vợ anh.
Chỉ là làm khổ thằng bé, ngày nào cũng phải theo anh ấy chạy khắp đồng, phơi nắng đen như cục than đen.
Người nhà họ Tống thương cháu, thỉnh thoảng đón cháu về chăm sóc.
Bây giờ Hạo Hạo đã hơn một tuổi, chỉ cần đi học thì vấn đề trông con sẽ được giải quyết.
Nấu cơm trưa xong, Tần Bắc đã đi làm về.
Rửa mặt rồi vào bếp phụ giúp.
Bàn ăn trong phòng khách rất lớn, Tống Viện nói: “Chúng ta vào phòng khách ăn cơm đi, đỡ phải đi lại.”
Tiêu Thanh Như nói: “Chỉ đi mấy bước thôi, không ai mệt đâu.”
"Lúc lạnh lúc nóng, sợ bọn trẻ sẽ bị cảm."
Tả Tả Hữu Hữu vẫn là trẻ con, trên đường trở về Tây Bắc vẫn chưa thích ứng được hoàn cảnh và khí hậu nơi này, Tống Viện cảm thấy cẩn thận thì vẫn hơn.
Tần Bắc là một người sợ vợ, vợ nói gì chính là cái đó, anh ấy bưng bát đĩa đi vào phòng khách.
Mọi người đều vui mừng khi được gặp lại nhau sau ba năm.
Trên bàn có bánh bao, thịt gà và hai món chay.
Ngoài ra, nước ngọt cũng được bày ra bàn.
Thoạt nhìn đã có không khí Tết rồi.
"Khi hai người kết hôn tớ không có mặt, bây giờ bù lại. Chúc hai người một cuộc sống mỹ mãn."
Tống Viện vui mừng khôn xiết: “Cảm giác như hôm nay chúng tớ kết hôn lần thứ hai vậy.”
Câu nói này khiến mọi người bật cười.
Tần Bắc lắc đầu đầy bất lực, vợ nói như vậy, giống như ly hôn tái hôn vậy.
Anh ấy lén lút chọc vào eo vợ để nhắc cô ấy chú ý lời nói.
Tống Viện không để ý tới anh ấy, cầm ly nước ngọt lên cụng ly với Tiêu Thanh Như: "Tớ đã nhận được lời chúc phúc của cậu. Tớ cũng chúc cậu và đồng chí Hứa có một cuộc sống hạnh phúc sau này, cũng chúc bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh."
Không khí vui vẻ, Tả Tả Hữu Hữu được ngồi trong vòng tay bố mẹ, thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch.
Vẻ ngoài đáng yêu khiến trái tim người lớn tan chảy.
Tần Bắc không nói nhiều, im lặng nghe bọn họ nói, tiện tay cho con trai ăn cơm.
Suy nghĩ của Hạo Hạo đều dồn vào các em trai và em gái của mình, thằng bé không ngừng đẩy về phía Hứa Mục Chu.
“Em gái, ăn đi.”
Xiêu xiêu vẹo vẹo nhặt một cái bánh bao muốn đút cho Hữu Hữu.
Trong lòng người cha già Hứa Mục Chu cảm thấy có nguy cơ, rốt cuộc thằng nhóc con này sao thế, sao cứ đút cho Hữu Hữu hoài vậy?
Anh cười nói: “Em còn chưa mọc răng nên không thể ăn được. Hạo Hạo ngoan nhé, con tự ăn đi.”
Hạo Hạo nghe xong lại dùng thìa nhỏ múc canh: “Em gái, ăn đi.”
Hứa Mục Chu dịu cười nói: “Em gái còn nhỏ, chưa ăn canh được đâu.”
"Thơm lắm ạ."
“Thơm cũng không được, em còn nhỏ lắm.”
Hạo Hạo có vẻ thất vọng: "Được rồi ạ."
Thằng bé ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bánh bao trong bát.
Huhuhu, đồ ăn thơm như thế mà em gại lại không ăn được!
Hứa Mục Chu ôm chặt con gái, quyết không thể để thằng nhóc này bắt cóc con bé.
Không giống anh, trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.
Con anh được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của vợ, thích con nít lại còn dẻo miệng từ bé, anh ấy nghĩ sau này thằng bé sẽ không phải lo lắng về việc lấy vợ.
Thấy biểu hiện của hai người, Tiêu Thanh Như và Tống Viện đều không nói nên lời.
Cộng tuổi của bọn trẻ lại cũng không quá ba tuổi.
Có phải hai ông bố già này đã lo xa quá rồi không?