"Không quen thì có thể luyện tập, nhưng không phải là không thể chăm sóc con nít."
Cha Tiêu có vẻ kiên quyết.
Chờ đến lúc bọn trẻ về Bắc Kinh, muốn gặp cháu không dễ chút nào.
Không giống như vợ ông, bà ấy có thể đến Bắc Kinh bất cứ khi nào cũng được.
Không lay chuyển được cha Tiêu, cuối cùng mọi người cũng đồng ý buổi tối để Tả Tả Hữu Hữu ngủ với ông bà ngoại.
Sau khi tắm và bọn trẻ ăn xong, mẹ Tiêu ôm cháu về phòng.
Tiêu Thanh Như vẫn còn khá lo lắng, cứ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nếu bọn trẻ quấy khóc, cô có thể vào dỗ chúng kịp lúc.
Hứa Mục Chu cũng đi cùng Tiêu Thanh Như.
Nghe tiếng vợ chồng già dỗ trẻ trong phòng và tiếng cười của bọn trẻ, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Từ khi nào mà bọn trẻ trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Không thể không suy ngẫm.
Có phải họ không đủ kiên nhẫn khi chơi với con nên bọn chúng mới phiền phức?
“Có vẻ như sau này chúng ta sẽ phải dụng tâm hơn một chút.”
Hứa Mục Chu gật đầu: “Chúng ta đều là lần đầu làm cha mẹ, làm không tốt là chuyện bình thường, chỉ cần nhận ra khuyết điểm và kịp thời sửa chữa, đừng quá khắt khe với bản thân.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Lúc đầu em còn thấy hơi áy náy, nhưng hình như anh nói cũng có lý. Con cái và cha mẹ phải cùng nhau lớn lên.”
Hứa Mục Chu không hề khiêm tốn chút nào: “Anh nghĩ so với nhiều người thì chúng ta đã là cha mẹ đủ tư cách rồi.”
"Đồng chí Hứa, đồng chí phải khiêm tốn lại."
"Kiêu ngạo cũng được, chúng ta không trộm cắp, không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được."
Tiêu Thanh Như nghe nhiều đạo lí rồi, cảm thấy Hứa Mục Chu nói hoàn toàn đúng.
Cuộc đời rất ngắn ngủi, điều quan trọng nhất là làm cho mình hạnh phúc.
Nếu bạn thậm chí không thể làm cho mình hạnh phúc thì làm sao bạn có thể mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh?
Mãi đến hơn chín giờ tối, khi bọn trẻ đã ngủ say, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Châu mới lên lầu.
Mấy tháng nay, khó khăn lắm mới được ở thế giới riêng của hai người, hai vợ chồng lập tức hòa vào nhau.
Cho đến tận đêm khuya, khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Tiêu Thanh Như mới xuống lầu cho bọn chúng uống sữa.
Sau khi ăn uống no đủ, bọn trẻ ngoan ngoãn đi ngủ.
Cô trở lên lầu, được Hứa Mục Chu ôm vào lòng ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau cô sờ vào chỗ bên cạnh nhưng lại trống rỗng.
Không biết Hứa Mục Chu đã rời giường từ lúc nào.
Cô nằm trên giường thêm năm phút nữa, nghĩ đến bọn nhỏ phải uống sữa, Tiêu Thanh Như khó nhọc rời khỏi giường.
Tắm rửa xong đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hứa Mục Châu bê cơm từ trong bếp ra.
“Vợ, hai con còn chưa dậy đâu, chúng ta ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa con b.ú sữa rồi đồ ăn sẽ hết ngon đó.”
“Có vẻ như cha mẹ em chăm trẻ rất thạo, không ngờ chúng có thể ngủ lâu như vậy."
“Có câu nói gừng càng già càng cay mà.”
Cha Tiêu vừa mới tắm rửa xong, nghe thấy lời này thì đi ra.
"Con đang khen hay là châm biếm đấy?"
Hứa Mục Châu lập tức nói: "Chắc chắn là khen rồi. Cha đã vất vả chăm sóc bọn trẻ. Cha ngồi xuống ăn sáng đi."
Mẹ Tiêu cười rạng rỡ: “Mẹ chưa bao giờ thấy đồng chí nam nào siêng năng hơn Tiểu Hứa. Mỗi lần con ở nhà, mẹ đều không tìm được cơ hội vào bếp”.
“Con rảnh rỗi không có gì làm, cũng biết nấu ăn chút đỉnh, chỉ cần cha mẹ không chê tay nghề của con là được.”
"Tay nghề của con gần như ngang ngửa với đầu bếp trong nhà ăn quốc doanh rồi, vẫn chê được à?"
Đôi vợ chồng già rất hài lòng với con rể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong bữa ăn rất nể mặt anh, mỗi người còn ăn thêm một cái bánh bao hấp.
Ăn tối xong, cha Tiêu đi làm, ba người còn lại ở nhà chăm sóc con cái.
Tuy cuộc sống rất bình thường nhưng họ đều trân trọng khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau.