Một ngày trước đêm giao thừa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đến ga xe lửa đón Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu.
Hai đứa bé lại được giao cho ông bà ngoại chăm sóc.
Trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc, tuy còn nhỏ nhưng chúng đã biết ai sự tốt với mình.
Chỉ trong vài ngày mà chúng đã bồi dưỡng được tình cảm sâu sắc với cha Tiêu mẹ Tiêu.
Buổi tối cũng không cần ngủ cùng Hứa Mục Chu, chỉ cần nửa đêm thức dậy cho chúng uống sữa một lần là được.
Sau khi vào thành phố, hai vợ chồng đi mua sắm trước, sau đó mới đến ga xe lửa.
Thấy bọn họ không dẫn theo cảnh vệ, Tiêu Hoài Thư vỗ vai Hứa Mục Chu, nói: "Lợi hại quá, cậu còn có thể lái xe."
"Chỉ cần không thực hiện những động tác khó thì mọi chuyện khác đều ổn."
Với tư cách là anh em tốt nhất, Tiêu Hoài Thư mong Hứa Mục Chu có thể nhanh chóng bình phục.
Bây giờ anh có thể lái xe, có nghĩa là di chứng không nghiêm trọng, về cơ bản có thể bỏ qua.
Sau khi chất hành lý lên xe, ngoài quần áo giày dép cho người lớn tuổi, còn mang theo hai con vịt quay.
Tiêu Hoài Thư nói: “Không biết bây giờ có thịt cừu hay không, chúng ta đi xem thử, có thì mua hai cân về ngày mai dùng làm bánh bao.”
Tiêu Thanh Như thả chiếc giỏ tre trong cốp xe: “Em đã mua rồi, thịt và xương hai cân, hai con cá.”
Thời tiết lạnh như thế, để thịt trong vài ngày cũng không có vấn đề gì.
"Đã mua hết rồi thì về nhà đi."
Mở cửa xe, để Phương Ánh Thu lên xe trước.
"Em rể, có muốn đổi chỗ không?"
"Cũng được."
Từ Mục Chu ngồi ở ghế phụ, nói: “Có tài xế miễn phí mà không dùng là không được.”
Tiêu Hoài Thư tặc lưỡi, nói: "Thanh Như, dạy bảo lại cậu ấy đi em."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như giả vờ như không nghe thấy, ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện với Phương Ánh Thu.
Tiêu Hoài Thư cảm thấy vô cùng khổ sở vì phải lái xe cho họ.
Khi sắp về đến nhà, anh ấy đã bị chặn lại giữa chừng.
"Đồng chí, chúng tôi cũng sắp về đến nhà rồi. Xin cho chúng tôi đi nhờ."
Người nói là mẹ chồng Trương, bà ta không biết Tiêu Hoài Thư.
Những người duy nhất có thể lái chiếc xe như vậy là những người trong viện gia chúc!
Tiêu Hoài Thư liếc nhìn, thấy ngoài vợ chồng họ Trương, Đỗ Vãn Thu cũng ở đó.
Lúc này, anh ấy đang nhìn Thanh Như với ánh mắt phức tạp.
Tiêu Hoài Thư nghĩ đến "những điều tốt đẹp" họ đã làm thì tức giận.
Sao có thể giúp họ chứ?
Anh ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Hai người là người nhà ai? Đã nộp đơn chưa? Không phải ai cũng có thể vào viện gia chúc."
Mẹ chồng Trương và những người khác đã đến viện gia chúc hai lần, đều làm theo các thủ tục thông thường.
Nhưng người giải quyết những chuyện này lại là Giang Xuyên, cho nên bọn họ không biết mình phải xin phép để vào viện gia chúc.
Đôi vợ chồng già có hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ đến Đỗ Vãn Thu còn ở đây, thân là mẹ của đứa trẻ, nhất định có thể vào được nhà họ Giang.
"Chúng tôi đã nộp đơn, nhà họ Giang đang đợi chúng tôi. Đồng chí, thấy đồng chí là người có lòng tốt, xin hãy cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường."
Toàn là lời dối trá, nghe đã thấy phiền.
Phương Ánh Thu là một người thiếu kiên nhẫn, đặc biệt khi biết rằng mình và người đồng chí nữ kia trùng hợp đều tên Thu, cô ấy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cô ấy vỗ nhẹ vào lưng ghế ô tô, nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Đi nhanh thôi."
Lời vợ nói, Tiêu Hoài Thư phải nghe.
Không đôi co với mẹ Trương nữa, anh ấy lùi xe lại rồi đổi hướng, vượt qua những người đang cảnđường.
"Sao lại có người như thế chứ! Không phải chúng ta vừa mới nhờ anh ta chở chúng ta đi sao? Cùng lắm thì chúng ta có thể đưa cho anh ta hai xu tiền vé. Sao anh ta lại keo kiệt như vậy!"
Trong mắt cha Trương đầy lo lắng, hỏi Đỗ Vãn Thu: “Vào trong đó phiền như vậy thật soa?”
"Ừm."
"Vậy tại sao cô không báo trước cho chúng tôi biết? Nếu như nhà họ Giang không nộp đơn cho chúng ta, thì sao chúng ta vào được?"
Đã đi từ xa đến đây, thì không thể về tay không được.
Đôi vợ chồng già lo lắng.