Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 316

Làm cậu rồi, thông thường ai cũng sẽ rất thích cháu trai và cháu gái của mình.

Tiêu Hoài Thư về đến nhà, việc đầu tiên anh ấy làm là ôm hai đứa nhỏ vào lòng hôn lấy hôn để.

Mặc dù lúc ở Bắc Kinh, Tiêu Hoài Thư cứ có thời gian rảnh đều sẽ chạy đến thăm hai đứa nhỏ.

Nhưng thỉnh thoảng anh ấy mới đến thăm một lần, anh ấy cũng không nán lại lâu, cho nên hai bé cũng không nhớ được.

Lúc này bị anh ấy ôm lấy, tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.

Cha Tiêu trừng mắt nhìn: “Vừa về đến nhà đã gây chuyện rồi, con muốn ăn đòn rồi phải không.”

Tiêu Hoài Thư vẫn không bỏ cuộc, mỗi tay dỗ một đứa trẻ đang khóc: “Hôm nay mà không vun đắp được tình cảm, đừng đứa nào mơ thoát khỏi tay cậu.”

“Oe oe oe…”

Tiếng khóc vang lên khiến hai ông bà đau lòng không thôi, vội vàng chạy đến ôm hai đứa trẻ.

Mẹ Tiêu trách móc anh ấy: “Có ai bắt nạt người khác như con không chứ? Bọn trẻ sợ người lạ, để con ôm cũng đã tốt lắm rồi, con còn hôn mãi không thôi, không khóc mới là lạ đó!”

“Con là cậu của bọn trẻ chứ có phải người lạ đâu, sao lại như vậy chứ?”

Bà Tiêu liếc nhìn anh ấy: “Con còn ở đó giảng đạo cho bọn trẻ à?”

Ầm ĩ một lúc, cuối cùng cũng dỗ được hai đứa trẻ.

Tiêu Hoài Thư vẫn không chịu tin, lại muốn ôm lấy hai đứa nhỏ, bị cha Tiêu mắng cho một trận.

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh ấy, hai đứa trẻ vui vẻ cười toe toét khiến mọi người xung quanh cũng cười theo.

“Hai người thấy chưa, bọn chúng còn nhỏ mà đã biết bắt nạt người khác rồi, lớn lên sẽ ra sao đây?”

Hứa Mục Chu cười: “Cậu là cậu của bọn chúng, bắt nạt cậu một chút thì có sao đâu.”

Tiêu Hoài Thư: “...”

Hóa ra hai đứa nhỏ này sinh ra để bắt nạt anh ấy đây mà!

Chờ Phương Ánh Thu rửa mặt, thay quần áo xong đi ra ngoài, mẹ Tiêu nói: “Cơm nấu xong cả rồi, cùng nhau ăn thôi, các con đi đường vất vả rồi, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi, ngày mai là giao thừa, còn nhiều việc phải làm lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ có nhiều người đến chúc Tết, đến lúc đó muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cũng không được đâu, hôm nay nhất định phải dưỡng sức.”

Trong ba năm qua, đây là lúc nhà họ Tiêu náo nhiệt nhất.

Tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt đông đủ, còn có thêm hai đứa trẻ.

Cả nhà cười nói rôm rả, kể cho nhau nghe nhiều chuyện thú vị, bầu không khí đầm ấm, vui vẻ.

Người lớn ngồi vào ăn cơm, bọn trẻ chỉ biết trơ mắt nhìn, thỉnh thoảng còn chảy nước dãi ra.

Tiêu Thư Hoài còn cố ý chọc bọn trẻ, đưa thức ăn đến gần miệng bọn chúng, đợi bọn chúng mở miệng đòi ăn thì lập tức thu đũa về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa trẻ tức giận khóc lớn, như sắp mắng người đến nơi rồi.

Hứa Mục Chu nhìn con mình, nghiêm túc nói: “Tóc của bọn trẻ lại dài ra rồi, tháng sau có thời gian rảnh phải đi cắt mới được.”

“Này đồng chí Hứa, cậu đối xử với anh vợ của mình thế à?”

Mẹ Tiêu trêu chọc: “Con có thể so sánh với bọn trẻ được sao? Suốt ngày chỉ biết trêu chọc người khác.”

Thấy anh ấy thích bọn trẻ như vậy, mẹ Tiêu hỏi một câu mình đã giữ trong lòng rất lâu: “Con và Thu Thu đã tính đến chuyện có con chưa?”

“Có chứ, nhưng không phải bây giờ.”

Tư tưởng của mẹ Tiêu có phần hơi truyền thống, mặc dù bà không thúc giục, nhưng cũng không phải không muốn bế cháu.

Mặc dù trong nhà đã có hai đứa trẻ rồi, nhưng ai mà chẳng thích có thêm chứ.

“Các con tính khi nào sẽ có con?”

Tiêu Hoài Thư nhìn Phương Ánh Thu: “Con muốn chờ thêm hai, ba năm nữa, vợ ơi, em thấy sao?”

Phương Ánh Thu cũng nghĩ vậy, đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, thì Tiêu Hoài Thư đã nói trước, biết ý của anh ấy, cô ấy cũng hùa theo nói: “Vậy thì cứ theo ý anh đi, đến lúc đó mình lại tính tiếp.”

Phương Ánh Thu có sự nghiệp riêng của mình, nếu như có con, có thể bị ảnh hưởng.

Bình Luận (0)
Comment