Cha Tiêu nháy mắt với vợ mình một cái.
“Không phải bà ấy giục các con đâu, các con muốn có con lúc nào thì có, cha chỉ muốn biết dự định của các con thôi, trong lòng có nghĩ đến là được rồi.”
Phương Ánh Thu cười nói: “Dạ, chúng con biết rồi, cha mẹ quan tâm chúng con nên mới hỏi như vậy.”
Chỉ cần mẹ chồng không thúc giục họ sinh con, tất cả những chuyện khác đều có cách giải quyết.
Ai cũng là người biết tiến biết lùi, chủ đề này cũng nên kết thúc rồi.
Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như giành phần dọn dẹp.
Hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị từ chối.
Lại đi đến phòng khách trêu chọc bọn trẻ, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Có trưởng bối trông con giúp, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rảnh rỗi đến nỗi sắp mốc lên rồi.
Năm sau Tiêu Thanh Như sẽ thi giáo viên, cô nhân dịp rảnh rỗi không phải trông con cho nên ở trong phòng học bài.
Hứa Mục Chu sợ cha mẹ mệt, phần lớn thời gian đều giúp chăm con ở dưới lầu.
Thỉnh thoảng lên lầu đọc sách với Tiêu Thanh Như.
Cũng không quấy rầy, im lặng ngồi cạnh cô ấy.
Lúc cần sẽ pha trà, rót nước cho cô ấy, chăm sóc Tiêu Thanh Như rất chu đáo.
“Lần đầu tiên anh em dẫn anh về nhà, em thấy anh rất nghiêm túc, rất sợ anh, ai ngờ vài năm sau chúng ta lại như thế này.”
Hứa Mục Chu dở khóc dở cười: “Anh đâu có ăn thịt người, em sợ anh làm gì chứ?”
Tiêu Thanh Như lắc đầu, mỉm cười: “Em cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy em với anh sẽ chẳng đi đến đâu cả.”
Ánh mắt người đàn ông trở nên nguy hiểm, bàn tay luồn từ dưới vạt áo của cô lên, cù vào eo của Tiêu Thanh Như: “Không đi đến đâu với ai hả?”
Tiêu Thanh Như sợ nhột, muốn trốn.
“Đều là chuyện lúc trước rồi, là em nhận thức sai.”
Hứa Mục Chu vẫn chưa tha cho cô, muốn Thiêu Thanh Như phải nói rõ ràng ấn tượng lần đầu hai người gặp mặt.
“Anh là trẻ con đó hả?”
“Biết lúc đó anh nghĩ gì không?”
Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Nghĩ gì vậy?”
“Nếu được làm chồng của em thì tốt quá.”
“Không phải bây giờ là thật rồi sao?”
Hứa Mục Chu cười khẽ: “Giấc mơ của anh thành hiện thực rồi.”
Nhân lúc còn đang giữ chặt Tiêu Thanh Như, anh hôn lên mặt cô. Kéo Tiêu Thanh Như đang đầu óc trên mây ngồi lên đùi anh.
Trong lúc cả hai đang quấn quýt với nhau bỗng nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ.
Tiêu Thanh Như tỉnh táo trở lại, đẩy Hứa Mục Chu ra: “Mau xuống dưới dỗ bọn trẻ đi.”
“Có cha mẹ ở đó, sẽ có người dỗ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Có thể bọn chúng muốn uống sữa, em đi xuống xem sao.”
Lý do này khiến Hứa Mục Chu không cách nào từ chối được nữa: “Hai đứa trẻ này đúng là đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu biết chống đối anh rồi.”
Tiêu Thanh Như cười đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh ở đây một mình đi.” Sau đó bước xuống lầu.
Hứa Mục Chu thở dài một tiếng, có con cũng có lúc bất tiện quá.
Cuộc sống vợ chồng của họ phải theo thời gian biểu của bọn trẻ.
Tiêu Thanh Như sau khi xuống lầu thì không lên nữa.
Hứa Mục Chu ở trong phòng đợi hơn mười phút, chịu không nổi nữa mới xuống lầu tìm họ.
Hai đứa trẻ uống sữa xong, bây giờ đã ngủ rồi.
Để thuận tiện chăm sóc bọn trẻ để chúng ngủ trên ghế sô pha.
Cha Tiêu ngồi bên cạnh đọc báo, trông bọn trẻ.
Bọn trẻ lúc ngủ rất ngoan, nhìn không khác gì thiên thần.
Lúc nào cha Tiêu cũng muốn ngắm bọn trẻ, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu nấu ăn trong nhà bếp, Hứa Mục Chu cũng vào giúp một tay.
“Vợ ơi, em đi lên học bài.”
“Không học nữa, học hành cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ.”
Mẹ Tiêu nói: “Con cũng chuẩn bị rất lâu rồi, mẹ tin con nhất định sẽ làm được:
“Vậy con cảm ơn lời chúc tốt lành của mẹ.”
“Nếu con thi đậu vào ngành giáo viên, đến lúc đó mẹ sẽ cho con một bao lì xì thật to.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Vì bao lì xì của mẹ, con phải cố gắng hết sức”
“Được, vậy mẹ đợi tin vui của con.”
Buổi tối muốn ăn bánh bột mì hấp, ba người cùng nhau chuẩn bị, vài phút sau đã làm xong rồi.