Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 319

Nhà họ Trương cũng không được lợi gì, thấy nhà họ Giang không chịu trả cậu bé, bọn họ đành phải đuổi theo Đỗ Vãn Thu, muốn đòi năm trăm đồng từ trong tay cô ta.

Người cũng đã đuổi đi nhưng nhà họ Giang cũng không còn không khí Tết nữa.

Lười nấu cơm tất niên nên một ngày ba bữa chỉ ăn bánh mì.

Trương Từ An biết sau này mình sẽ không bao giờ về với ông bà nữa, những người đó cũng sẽ không xuất hiện nữa, trong lòng rất vui.

Vui xong thì lại cảm thấy buồn.

Nhà bọn họ đã phải tốn hết một ngàn tệ, sau này chắc chắn bà nội sẽ càng ghét cậu bé hơn.

Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, cậu bé phải mau chóng lớn lên, mau chóng kiếm được tiền.

Đến lúc đó cậu bé sẽ đưa hết tiền cho bà nội, chắc bà nội sẽ vui lắm.

Mấy người sống trong viện vốn muốn hóng chuyện, nhưng không ngờ nhà họ Giang lại lặng lẽ xử lý sự việc.

"Với cái tính cách của Đỗ Vãn Thu, nếu không có được lợi ích gì thì cô ta chắc chắn sẽ không chịu đi, không biết lần này nhà họ Giang đã cho cô ta bao nhiêu tiền?"

"Tôi chưa từng thấy một người mẹ nào nhẫn tâm như cô ta, ngay cả con mình cũng không quan tâm, cứ thế giao cho nhà họ Giang."

"Trong mắt cô ta, đứa bé chính là cây rụng tiền, nói qua nói lại thì cô ta chỉ yêu bản thân mình thôi."

"Bản thân có thể không hoàn hảo, có một vài tật xấu nhưng làm người không thể không có đạo đức, cô ta không sợ bị báo ứng à!"

"Là nhà họ Giang bằng lòng coi tiền như rác, cái này có thể trách ai được? Là bọn họ vội vàng giúp người khác nuôi đứa bé, đâu phải do người ta cưỡng ép bọn họ đâu."

"Từ lúc có dính líu đến Đỗ Vãn Thu, không biết nhà họ Giang đã tốn hết bao nhiêu tiền?"

"Số tiền đó có nuôi hai đứa con trai cũng dư dả."

"Nhìn thái độ của Giang Xuyên, có lẽ đời này cũng sẽ không định tái hôn, sau này mọi thứ của nhà họ Giang đều thuộc về Trương Từ An, Đỗ Vãn Thu cược một bàn này rất đáng!"

Tết đến, người trong viện càng đông hơn, không có gì để chơi nên chỉ có thể ngồi lê đôi mách.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện cũ của nhà họ Giang lại bị bọn họ nhắc lại.

Có lẽ đã dự đoán trước được tình huống này nên từ ngày đó trở đi, cả nhà họ Giang đều không ra ngoài.

Kỳ nghỉ của Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu có hạn, họ trở về Bắc Kinh ngay sau Tết.

Hứa Mục Chu cùng Tiêu Thanh Như ở thêm hơn một tháng mới mang theo hai đứa nhóc lưu luyến không thôi rời khỏi Tây Bắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi tiễn họ đi, dù vợ chồng nhà họ Tiêu rất buồn nhưng cũng không khóc.

Mẹ Tiêu: “Dù sao thì em cũng không phải đi làm, khi nào nhớ hai đứa nhỏ thì em cũng có thể đến Bắc Kinh thăm, rất tiện."

Cha Tiêu không thản nhiên như bà ấy, còn mấy năm nữa ông ấy mới về hưu, không thể muốn đi đâu thì đi.

Nhưng cũng may chân của con rể đã hồi phục, cùng lắm sau này thường xuyên gọi bọn chúng về.

Trở về Bắc Kinh không lâu, nhiệm vụ nuôi dạy bọn trẻ hoàn toàn rơi vào tay Hứa Mục Chu.

Bởi vì, Tiêu Thanh Như đã thành công vượt qua kỳ thi trở thành giáo viên dạy toán tiểu học.

Cô rất may mắn khi được phân vào trường gần nhà nhất, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là đến trường.

Hàng ngày bảy giờ sáng bắt đầu đi làm, buổi chiều sáu giờ sẽ tan làm về nhà, buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm.

Lúc cô không có nhà, mấy đứa nhóc sẽ được cho ăn cháo hoặc uống sữa bột khi đói.

Ban đầu Tiêu Thanh Như còn lo lắng bọn trẻ bị suy dinh dưỡng, nhưng sau đó thấy hai đứa nhỏ phát triển tốt nên cô hoàn toàn yên tâm.

Sau khi Tiêu Thanh Như đi làm, người không thích ứng nhất chính là Hứa Mục Chu.

Mấy năm nay ngày nào hai vợ chồng bọn họ cũng như hình với bóng, bây giờ đột nhiên phải xa nhau lâu như vậy, ban ngày hầu như là không thể thấy mặt vợ làm anh cứ cảm thấy có chút không vui.

Nhưng anh không thể ảnh hưởng đến công việc của vợ nên mỗi ngày chỉ có thể bế con đi đón cô sau giờ làm.

Như thế thì thời gian bọn họ ở chung mới nhiều hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment