Sau khi Tiêu Thanh Như đi làm, cả người cô như được trẻ lại.
Vẻ đẹp của sự tự tin được bộc lộ ở khắp mọi nơi.
Nhìn thấy sự thay đổi của cô, Hứa Mục Chu đã biết việc anh ủng hộ vợ ra ngoài đi làm là rất đúng.
Có một số người sinh ra là để ra ngoài xã hội, bất kể sân khấu lớn hay nhỏ, chỉ cần có thể du hành trong thế giới thuộc về mình, đây chính là trạng thái sống tốt nhất.
Sau khi đi làm, Tiêu Thanh Như không có nhiều thời gian ở nhà, mỗi ngày tan làm về nhà, các con đều bám lấy cô không buông.
Ăn cơm cũng phải đòi cô đút, ngủ cũng muốn cô dỗ ngủ, nếu không sẽ khóc không ngừng.
Bởi vì cô không có nhiều thời gian để chăm sóc con cái nên Tiêu Thanh Như cảm thấy rất có lỗi với bọn trẻ, nếu bọn nhỏ đã muốn thân thiết với cô thì đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Thời gian sau giờ làm của cô về cơ bản đều dành hết cho con cái.
Bọn nhỏ thì vui vẻ còn cha của bọn chúng lại có ý kiến.
Tiêu Thanh Như ngoài vai trò là mẹ của bọn trẻ còn là vợ của Hứa Mục Chu, làm sao cô có thể phớt lờ anh được?
Vì vậy trong nhà bắt đầu màn kịch tranh giành tình cảm.
Bọn nhỏ dần dần lớn lên trong ồn ào.
Khi được một tuổi, bọn nhỏ đã biết đi, có thể gọi cha mẹ, ông bà và vài từ đơn giản.
Khi được hai tuổi, bọn nhỏ không chỉ có thể chạy mà đã có thể nói trôi chảy.
Có lẽ được di truyền khả năng ăn nói của Hứa Mục Chu, vốn từ vựng của hai đứa nhóc rất phong phú, khả năng diễn đạt rất tốt, không khác gì những đứa trẻ ba bốn tuổi.
Ngày nào cũng líu lo không ngừng, giống hệt hai chú chim nhỏ làm trong nhà vô cùng náo nhiệt.
"Cha, chúng ta đi đón mẹ thôi."
Hứa Mục Chu vừa mới treo quần áo của gia đình bốn người bọn họ xong, hai đứa nhỏ vội vàng hối anh đến trường đón mẹ.
"Hai đứa ở nhà với bà nội đi."
Hữu Hữu trừng mắt: "Còn cha thì sao?"
Tả Tả giành nói: "Chắc chắn cha muốn đến trường đón mẹ một mình."
"Không được, bọn con cũng muốn đi, con đã không gặp mẹ nguyên ngày rồi, con rất nhớ mẹ."
"Ngày nào mấy đứa cũng chiếm lấy mẹ, mấy đứa không thể để cho cha mẹ có thời gian nói chuyện riêng với nhau à?"
Hữu Hữu không phục: "Ngày nào cha cũng ngủ chung với mẹ, con với anh trai cũng đâu được ngủ cùng mẹ đâu."
Gương mặt già nua của Hứa Mục Chu đỏ lên, may mắn đứa bé vẫn chưa nói ra những lời không nên nói.
Nhìn dáng vẻ tinh quái của hai đứa, Hứa Mục Chu quyết định sắp tới phải để bọn nhỏ dọn ra khỏi phòng của vợ chồng anh.
Bọn nhỏ lớn rồi, có một số việc nếu bị bọn nó bắt gặp sẽ vô cùng xấu hổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cha, mau đi thôi, nếu không sẽ bị muộn đấy."
Mẹ Hứa bật cười nhìn bọn họ: "Nếu Tả Tả và Hữu Hữu đã muốn đi đón Thanh Như thì con cứ dẫn bọn nhóc đi theo đi, vừa hay cho bọn nhỏ ra ngoài tiêu hao năng lượng dư thừa, như vậy buổi tối mới ngủ ngon được."
"Cha, bà nội cũng đã nói đến vậy rồi mà cha còn không đi sao?"
Hữu Hữu nói: "Phải nghe lời mẹ, bà nội là mẹ của cha, cho nên cha phải nghe lời bà nội, nếu không sẽ bị ăn đòn đấy."
Hứa Mục Chu bật cười, không biết đầu óc của hai đứa quỷ nhỏ này suy nghĩ cái gì vậy?
Còn muốn lấy cây đánh anh, đúng là những đứa con có hiếu của anh mà!
Anh nhìn đồng hồ và thấy đã gần đến giờ rồi: "Chúng ta đi nhanh thôi.”
Hai đứa nhỏ reo hò rồi theo cha ra khỏi nhà.
Nhìn thấy bọn họ nhảy nhót, mẹ Hứa ở phía sau không nhịn được nhắc nhở: "Chạy chậm thôi, coi chừng ngã đấy."
"Cháu biết rồi, chúng cháu sẽ nhanh chóng về."
Giọng nói bi bô của trẻ con xa dần, mẹ Hứa mỉm cười lắc đầu.
Hai đứa nhóc này còn nghịch ngợm hơn cha nó lúc còn nhỏ.