Trong trường, Tiêu Thanh Như đang trông chừng học sinh lớp một, cho đến khi tất cả bọn nhỏ ra khỏi trường, cô mới đeo túi vải lên lưng rồi về nhà.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang đứng bên kia đường.
Bọn trẻ cầm kem, ăn ngon lành.
Lúc nhìn thấy cô bọn chúng như phản xạ có điều kiện lập tức giấu cây kem ra sau lưng, trong mắt vô cùng bối rối.
Tiêu Thanh Như làm vẻ mặt nghiêm túc: "Ai cho mấy đứa ăn kem?"
Hai đứa nhóc trăm miệng một lời: "Cha!"
Khóe miệng Hứa Mục Chu co rút: "Vừa rồi là ai xin cha muốn cha mua kem cho hai đứa?"
Hồi hè, lũ trẻ ăn kem que bị tiêu chảy, phải nhập viện tiêm truyền hai ngày, từ đó Tiêu Thanh Như không cho chúng chạm vào kem que.
Không ngờ chỉ mới qua mấy tháng đã dám lén ăn.
"Mẹ, bọn con không ăn."
Hai đứa nhỏ đặt que kem vào tay Hứa Mục Châu, ôm chân Tiêu Thanh Như với vẻ mặt nịnh nọt: "Mẹ, chúng ta mau về nhà ăn cơm thôi, chúng con đói rồi."
Nhìn gương mặt đáng yêu của bọn chúng, Tiêu Thanh Như không thể xị mặt nữa.
Vẻ mặt lập tức dịu xuống: "Không phải mẹ không cho các con ăn, chỉ là bây giờ dạ dày của các con rất yếu, nếu ăn kem sẽ bị tiêu chảy, lúc đó mẹ sẽ rất đau lòng."
Hữu Hữu nói với giọng điệu non nớt: "Có phải chờ bọn con lớn lên, bọn con sẽ được ăn không?"
Tiêu Thanh Như gật đầu: "Chỉ cần không có hại cho cơ thể của mấy đứa, mẹ chắc chắn sẽ không ngăn cản."
Biết mẹ muốn tốt cho mình nên mới không cho bọn chúng ăn kem, hai đứa nhóc không làm ầm ĩ nữa.
Dù sao bọn chúng cũng đã ăn được nửa cây, bây giờ không còn thèm nữa.
"Mẹ, chúng ta về nhà đi."
Tiêu Thanh Như vỗ đầu bọn nhỏ: "Mấy đứa đi trước dẫn đường đi, đi ở mép đường, coi chừng xe đấy."
"Dạ."
Mấy đứa nhỏ nhảy lên đi ở phía trước, còn Tiêu Thanh Như và Từ Mục Châu thì ở phía sau hai bước.
"Anh cứ chiều bọn nhỏ thôi, anh quên chuyện lần trước bọn nó bị bệnh, anh phải ở bệnh viện trông hai ngày rồi sao?"
Kem mấy đứa nhỏ ăn không hết, Hứa Mục Chu giúp bọn nhỏ xử lý: "Lần đó là do ăn tạp, bọn nhỏ không yếu ớt như vậy nên sẽ không bị nhiều lần đâu."
"Anh chỉ trông mong vào ăn may thôi."
Tiêu Thanh Như còn nhớ rõ lần trước bọn nhỏ bị bệnh, Hứa Mục Chu đau lòng đến mức hai mắt đỏ hoe.
Không ngờ mới qua chưa được bao lâu, anh đã quên cảm giác lúc đó.
"Vợ ơi, sau này anh không dám nữa."
Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Coi như em đã biết tại sao bọn nhỏ biết mà vẫn dám phạm vào, đều là học theo anh cả."
Hứa Mục Chu nhận lỗi: "Sau này anh sẽ làm tấm gương tốt, sẽ hoàn toàn thay đổi, dẫn dắt bọn nó bắt đầu một cuộc sống mới."
Tiêu Thanh Như bị chọc cười đến đau bụng.
Cô tức giận liếc Hứa Mục Chu một cái: "Anh nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có cả ngày cợt nhả nữa."
Người đàn ông làm vẻ mặt nghiêm túc: "Lãnh đạo phê bình thì chắc chắn là phải."
Cô cầm lấy cây kem trong tay anh.
Tiêu Thanh Như không chê nước miếng của bọn nhỏ, đang chuẩn bị giải quyết phần còn lại thì Hứa Mục Chu lại nói: "Anh mua cho em một cây mới, đừng ăn cái này."
"Em không chê mà."
"Như vậy cũng không được."
Xã cung ứng ở ngay trước mặt, Hứa Mục Chu chạy chậm đi mua cái mới: "Nè, vị quýt mà em thích."
Bọn trẻ bắt đầu háu ăn, chúng muốn lớn thật nhanh để có thể ăn thật nhiều kem.
Nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
Chẳng biết hai anh em chen vào giữa Hứa Mục Châu và Tiêu Thanh Như từ khi nào.
"Mẹ, con muốn ăn một miếng."
"Con cũng muốn."
Tiêu Thanh Như nói: "Đợi tới ngày này năm sau, mẹ sẽ mua cho các con, bây giờ để giành trước đã."
Hai đứa nhỏ muốn khóc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn lâu lắm mới tới sang năm.
Tại sao cha mẹ muốn ăn thì ăn còn bọn chúng lại chỉ có thể nhìn?
Hứa Mục Chu cúi đầu nhìn bọn nhỏ, trong mắt đều là ý cười.
"Nghe lời mẹ đi."
Bọn nhỏ: "..."