Bọn nhỏ lớn rất nhanh, đầu óc lại linh hoạt, vì thế lúc Hứa Mục Chu đưa ra đề nghị cho bọn trẻ ngủ riêng, Tiêu Thanh Như đã đồng ý.
Căn tứ hợp viện của nhà họ không thiếu phòng, hai đứa con mỗi đứa một phòng cũng không thành vấn đề.
Mẹ Hứa đau lòng cho cháu trai và cháu gái, nói: "Trước cứ để mẹ với cha con ngủ chung với hai đứa để bọn chúng thích nghi trước đã, đợi bọn nhỏ ba tuổi rồi cho chúng ngủ một mình cũng không muộn."
Bọn trẻ nửa tỉnh nửa mê, không biết tại sao cha và mẹ lại muốn đuổi bọn chúng ra ngoài.
Bọn chúng khóc lớn, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.
"Con không muốn chuyển ra ngoài.:
"Tại sao cha và mẹ lại không cần Tả Tả và Hữu Hữu?"
"Sau này bọn con sẽ không thèm ăn, không ăn kem nữa."
"..."
Tiêu Thanh Như cũng đau lòng: "Không phải mẹ không cần các con, cha mẹ chỉ muốn để mấy đứa có được phòng riêng của mình thôi, các con có thể ngủ ở đó, chơi đồ chơi ở đó, mấy đứa muốn trang trí thế nào thì trang trí, đó là không gian riêng của các con, các con có thể tự mình làm chủ."
Tả Tả Hữu Hữu nghe vậy thì có hơi mơ màng: "Vậy cha mẹ có còn cần bọn con không?"
"Hai con là bảo bối nhỏ của cha và mẹ, sao cha mẹ có thể không cần các con được?"
Được dỗ dành, cuối cùng bọn nhỏ cũng chịu ngừng khóc.
Bọn nhỏ thút tha thút thít nói: "Bọn con không cần phòng riêng, bọn con chỉ muốn ở chung với cha mẹ thôi."
"Được, được, được, không cần phòng riêng."
"Bọn con muốn ngủ chung với cha mẹ."
"Được, ngủ chung với nhau."
Vì thế dưới sự phản đối của mấy đứa nhỏ, lần đầu tiên đề nghị chia phòng bị c.h.ế.t non.
Lúc ăn cơm chiều bị tủi thân, buổi tối anh không muốn cho mấy đứa nhỏ ngủ chung giường với hai vợ chồng.
Hứa Mục Chu chỉ vào chiếc giường nhỏ của bọn chúng: "Quay về chỗ của mấy đứa đi."
"Không."
Hai anh em nằm trên giường lớn rồi chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hứa Mục Châu.
"Cha, cha cho bọn con ngủ trên giường lớn một đêm nhé, xin cha đó."
Hứa Mục Chu: "..."
Tiêu Thanh Như nghẹn cười đến mức cả người run bần bật, cô nói: "Anh đồng ý với bọn nhỏ đi."
"Cha, xin cha đấy."
Hai đứa con hiếu thảo của anh quỳ trên giường, không biết bọn chúng học ở đâu ra tư thế này.
Cả đầu Hứa Mục Chu giăng đầy hắc tuyến: "Chỉ một đêm nay thôi đấy."
"Cha, cha tốt quá!"
Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc bọn chúng: “Nếu cha không đồng ý thì có phải cha xấu không?"
"Cha tốt ạ."
"Tốt chỗ nào?"
"Cha sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo cho bọn con.”
"Cha còn đưa bọn con đi chơi và giúp bọn con đánh bại kẻ xấu!"
Nhắc tới chỗ tốt của Hứa Mục Chu, bọn nhỏ đột nhiên bám lấy anh.
Dùng sức chen ra mép giường nói: “Cha, cha có thể ngủ trên giường lớn với chúng con.”
Hứa Mục Chu nâng cằm: "Nếu đây là yêu của của mấy đứa thì cha cũng không khách sáo nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giường đôi rất rộng rãi cho hai vợ chồng ngủ nhưng có vẻ chật chội hơn khi có thêm hai đứa con.
Tiêu Thanh Như bị hai anh em chen vào giữa, ngay cả muốn trở mình cũng khó khăn.
Chỉ có thể đợi bọn nhỏ ngủ rồi ôm bọn nhỏ về giường nhỏ.
Cô nghiêng người nằm trong lòng Hứa Mục Chu, đến lúc này cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
"Vợ, anh có một chiến hữu làm ở Cục Công an, anh ấy nói đơn vị đang tuyển người.”
"Anh có muốn đi thử không?"
"Có hơi muốn đi, nhưng anh càng muốn ở cạnh mấy đứa nhỏ thêm hai năm nữa."
Tiêu Thanh Như biết Hứa Mục Châu sẽ không chịu ngồi yên, mấy năm là vì không còn cách nào khác nhưng bây giờ thì khác, chân anh đã lành, con cái cũng đã lớn, anh ra ngoài đi làm cũng chẳng có gì sai.
"Anh đi đi, dù sao ngày nào chúng ta cũng về nhà, chỉ cần tan làm ở bên cạnh bọn nhỏ nhiều hơn một chút là được."
Con người muốn sống thì phải ăn cơm, phải nuôi gia đình, không thể nào mà ở cùng con cái hai mươi tiếng mỗi ngày được.
Tiêu Thanh Như cảm thấy chỉ cần phân chia thời gian tốt, miễn sao không vì công việc mà lơ là bọn nhỏ và gia đình là được.