Nhận được sự ủng hộ của cô, Hứa Mục Chu hôn lên sườn mặt của Tiêu Thanh Nhu: "Anh sẽ tìm cơ hội để thương lượng với bọn nhỏ, xem phản ứng của bọn chúng."
"Nếu bọn nhỏ không chịu thì anh sẽ không đi hả?"
"Nếu không đồng ý thì anh sẽ đợi một thời gian nữa, chờ thêm hai năm nữa sẽ thương lượng lại với bọn chúng, khi đó bọn nhỏ cũng đã lớn, chắc sẽ không bám lấy anh nữa."
Tiêu Thanh Như xoay người ôm lấy Hứa Mục Chu.
"'Anh là một người cha tốt."
"Suy cho cùng là vì anh đã lấy được một người vợ tốt, bởi vì bọn chúng là do em sinh nên anh muốn đối tốt với bọn chúng một chút, dù đó chỉ là một chút."
Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu người anh lấy không phải em thì anh sẽ không tận tâm tận lực sao?"
"Cũng sẽ tận tâm tận lực, anh sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện anh nên làm, nhưng chắc chắn sẽ không có cảm giác như bây giờ, vì mẹ con em cho dù anh phải làm gì anh cũng cảm thấy hạnh phúc."
Tiêu Thanh Như dừng một chút: "Em còn tưởng anh sẽ nói nếu không lấy được em thì anh sẽ sống cô độc hết đời."
Hứa Mục Chu vừa cười vừa nói: "Những lời này của đàn ông đều là dùng để gạt người, tình huống em nói cũng có nhưng chắc chắn sẽ rất ít, không có được mấy người."
"Đồng chí Hứa, anh cũng thành thật lắm."
Hứa Mục Chu hôn lên khóe miệng cô: "Những chuyện không tồn tại có bàn cũng vô ích, anh chỉ biết anh rất yêu em, rất yêu con của chúng ta.”
Tiêu Thanh Như cảm nhận được thành ý của anh, cô hôn đáp lại Hứa Mục Chu.
Có một điều cô đồng ý.
Có một số chuyện không ai có thể đoán trước được, giống như năm mười tám tuổi, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải xa Giang Xuyên, thậm chí còn ầm ĩ tới mức cả đời không thèm nhìn mặt nhau.
Cô không biết tương lai sẽ thế nào nhưng bây giờ cô cũng rất yêu Hứa Mục Chu.
Có lẽ vì đề xuất ra ngủ riêng khiến hai đứa bé cảm thấy mất an toàn.
Mấy ngày tiếp theo bọn chúng càng dính Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như hơn.
Thấy bọn chúng như vậy, Hứa Mục Chu không tìm được cơ hội nào để nói chuyện bản thân sẽ ra ngoài đi làm.
Cứ như thế, một ngày nọ, kỳ thi tuyển sinh đại học bất ngờ được tổ chức lại.
Truyền hình, báo chí và đài phát thanh đều nói về nó, hơn nữa tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh chóng.
Lúc này, Hứa Mục Chu cũng nhận được lời mời của Đại học Hàng Không về Việt Thành làm giảng viên tại trường.
Tiêu Thanh Như ủng hộ anh đi nhưng Hứa Mục Chu lại có hơi do dự.
"Không phải em muốn học ở học viện múa vài năm rồi trở thành giáo viên dạy múa sao? Nếu anh đến Việt Thành, chúng ta sẽ phải sống ở hai nơi khác nhau."
"Nếu đây là lý do tại sao anh phải từ bỏ một cơ hội khó có được, chẳng phải là em đang cản chân anh sao?"
Nói đến đây, Tiêu Thanh Như đã nhớ đến chuyện năm đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế bắt đầu tính luôn nợ cũ.
"Nếu anh cảm thấy sống ở hai nơi khác nhau không tiện thì chúng ta ly hôn đi, mỗi người tự theo đuổi giấc mơ của mình."
Không thể nghi ngờ hai chữ này đối với Hứa Mục Chu giống như sấm sét giữa trời quang.
Cảm thấy khó ở cả người.
Tiêu Thanh Như cũng muốn thi vào học viện vũ đạo, nhưng cô không thể bỏ dở công việc ở trường vì thế chuẩn bị đồ đạc rồi đi làm.
Hứa Mục Chu tưởng cô giận, vội vàng ôm cặp song sinh đuổi theo.
"Vợ, bọn nhỏ cần có cả cha lẫn mẹ."
Đầu Tiêu Thanh Như giăng đầy vạch đen: "Muốn nói gì thì để về nhà rồi nói."
"Chúng ta đừng ly hôn."
Bọn nhỏ nửa tỉnh nửa mê: "Mẹ, ly hôn là gì vậy?"
Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu: "Ở trước mặt bọn nhỏ mà anh nói bậy nói bạ gì vậy?"
Hứa Mục Chu cẩn thận hỏi: "Vợ, lời vừa rồi còn tính không?”
"Em không muốn anh phải từ bỏ ước mơ của mình vì em và các con."
"Năm đó em cũng vì anh mà từ bỏ ước mơ."
"Chuyện đó thì khác, lúc đó chúng ta là cùng chung hoạn nạn, nhưng bây giờ em và bọn nhỏ rất tốt, không cần anh phải hy sinh bản thân."
Hứa Mục Chu không nỡ xa Tiêu Thanh Như, cũng không muốn vì chuyện này mà làm ầm ĩ làm mọi người không vui.
Anh biết, vợ muốn tốt cho anh.
Cô luôn ở phía sau yên lặng ủng hộ anh.
"Vợ, anh đi!"
Chỉ cần không ly hôn, anh có thể vượt qua mọi vấn đề khác.