Thấy cha mẹ không để ý đến chúng, Tả Tả lại hỏi một lần nữa: “Mẹ ơi, ly hôn nghĩa là gì?”
Hứa Mục Chu vỗ m.ô.n.g thằng bé: “Ly hôn gì mà ly hôn chứ? Nói tầm bậy tầm bạ.”
Thằng bé bĩu môi: “Không phải cha đã nói sao?”
“Con nghe nhầm rồi đó.”
Hữu Hữu nói to: “Anh không nghe nhầm, con cũng nghe thấy.”
Hai đứa bé cùng đồng lòng tra hỏi, Hứa Mục Chu bỗng thấy hối hận khi dẫn chúng đi dô dành vợ.
Tiêu Thanh Như đã sắp trễ giờ lên lớp, chỉ có thể giải thích qua loa với chúng: “Ly hôn có nghĩa là cha mẹ sẽ không ở cùng nhau nữa, nhưng mà các con cứ yên tâm, mẹ và cha con sẽ không chia xa đâu, cả nhà chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Sau khi nghe thấy nửa câu đầu, hai bé con không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng khi nghe tới nửa câu sau, chúng nở nụ cười.
Cả nhà họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Không xa rời!
Hứa Mục Chu cũng cười: “Vợ à, lần sau đừng làm anh sợ.”
“Em học theo anh đó, năm đó anh cũng làm em sợ thế đấy.”
“Anh sai rồi, do khi ấy anh suy nghĩ không chu đáo.”
Tiêu Thanh Như hừ một tiếng, bước nhanh về phía trường học.
Hứa Mục Chu ôm con chạy theo phía sau: “Vợ à, để cha con anh tiễn em.”
Hai bé con nói như vẹt: “Mẹ ơi, chúng con tiễn mẹ.”
Người đang bước nhanh như bay ở phía trước khẽ mỉm cười.
Thật ra khi thấy bộ dạng thấp thỏm của Hứa Mục Chu, cô đã hối hận khi nói ra hai chữ ly hôn.
Hôn nhân không phải trò đùa, có vài thứ không thể nào tách biệt được, không được có suy nghĩ sẽ “trả thù” đối phương.
Tiễn cô đến trường học, Hứa Mục Chu nói: “Vợ ơi, tan làm anh đến đón em, buổi chiều chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn, không dẫn theo bóng đèn.”
“Được thôi, vậy cho anh một cơ hội.”
Tiêu Thanh Như đi vào trong trường học.
Để lại một mình Hứa Mục Chu đối phó với hai đứa con.
“Cha ơi, sao lại không dẫn theo tụi con ạ?”
“Bởi vì cha mẹ phải hẹn hò.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chúng con cũng muốn đi nữa ạ.”
“Không.” Hứa Mục Chu từ chối đầy dứt khoát.
Hai bé con mỗi người ôm một chân của anh: “Cha ơi, cha dẫn chúng con đi đi mà, con năn nỉ cha đó.”
Nầu nào chúng cũng dù chiêu này cả, Hứa Mục Chu dở khóc dở cười.
Nhưng anh chỉ có thể ôn tồn thương lượng với hai con: “Hôm nay cha và mẹ sẽ đi ăn thử món ăn trước, ngày mai sẽ dẫn các con đi ăn sau, nhé.”
Trẻ con không hiểu nhiều quanh co uẩn khúc như vậy, chỉ biết cha đã đồng ý sẽ dẫn chúng đến tiệm cơm quốc doanh thôi.
Hai bé con mừng rỡ, đồng thanh cất giọng: “Cha ơi, cha tốt quá à!”
Được hai con khen, Hứa Mục Chu cũng rất vui mừng: “Đi thôi, về nhà nào.”
“Cha ơi, cha bế tụi con đi.”
“Tự đi đi.”
“Là cha bế tụi con đến đây mà.”
Hứa Mục Chu xoa mũi: “Chờ đến khi nào hai đứa đi không nổi thì cha mới bế.”
Họ vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt đã đến Cung Tiêu Xã.
Hai nhóc con lại chơi xấu: “Cha ơi, cha phải bế chúng con, nếu không phải mua đồ ăn cho hai chúng con.”
Hứa Mục Chu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh và vợ đều không phải người tham ăn, sao lại sinh ra hai đứa con tham ăn như vậy chứ?
“Hôm nay không mua.”
“Vậy khi nào mua ạ?”
“Chờ đến khi mẹ con được nghỉ làm, có thể đi dạo tòa nhà bách hóa.”
Đồ trong tòa nhà bách hóa nhiều hơn Cung Tiêu Xã, hai bé con lập tức từ bỏ suy nghĩ về đồ ăn vặt.
“Cha ơi, đến lúc đó phải dẫn tụi con đi cùng đó.”
Hứa Mục Chu xoa đầu con: "ừ” một tiếng.
Sang năm anh phải đến đại học dạy học, thời gian chơi đùa cùng con sẽ càng ít đi.
Mấy tháng nay anh cứ cố gắng đối xử tốt với chúng một chút vậy.
Nghe được tin tốt này, cha mẹ Hứa nói không vui chính là giả.