Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 326

Tuy rằng cô có tài năng vũ đạo, nhưng vì để thi đậu học viện vũ đạo, Tiêu Thanh Như cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.

Mỗi ngày ngoại trừ đi làm, chăm con, thời gian còn lại cô đến tập luyện vũ đạo.

May mắn là mấy năm qua cô không từ bỏ việc luyện tập nền tảng, nhưng khi rảnh rỗi sẽ tập luyện dãn cơ một chút, không những giúp rèn luyện sức khỏe mà còn giúp giữ dáng.

Lần này bắt đầu lại lần nữa, với Tiêu Thanh Như mà nói thì cũng không khó lắm.

Hứa Mục Chu đã từng nhìn thấy cô tỏa sáng trên sân khấu, lúc này anh chính là người ủng hộ Tiêu Thanh Như thi học viện vũ đạo nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì để cô có thể chuẩn bị được tốt nhất, không bị bọn nhỏ quấy rầy, Hứa Mục Chu dẫn hai con về Tây Bắc.

Chờ đến khi thi anh sẽ quay về đồng hành cùng Tiêu Thanh Như.

Thi xong lại về Tây Bắc ăn tết, thuận tiện đón đám nhỏ về Bắc Kinh.

Sang năm, trọng trách chăm sóc con cái phải nhờ đến hai vị phụ huynh rồi.

Tiêu Thanh Như không rảnh nhớ nhung Hứa Mục Chu và con đang ở Tây Bắc xa xôi, cô dồn hết sức lực vào tập luyện.

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm

Ngày thi lặng lẽ đến gần.

Hứa Mục Chu một mình quay về Bắc Kinh để đồng hành cùng Tiêu Thanh Như, không dẫn theo hai con.

Hai con ở viện gia chúc chơi đến quên trời quên đất, hơn nữa ai cũng đều nói chuyện thi cử rất quan trọng, vì thế khi chúng bị giữ lại Tây Bắc cũng không khóc không quấy.

Vì chúng biết cha mẹ sẽ quay về đón chúng.

Ngày thi, Hứa Mục Chu đạp xe đạp chở Tiêu Thanh Như địa điểm thi.

“Vợ ơi, căng thẳng không?”

“Có một chút, đã nhiều năm rồi em chưa lên lại sân khấu, không biết có chênh lệch với mọi người nhiều hay không nữa.”

“Đừng so sánh với người khác, em chỉ cần tự hỏi bản thân, khoảng thời gian trước em có nghiêm túc chuẩn bị hay không? So với trước kia thì trình độ của em có thụt lùi không? Chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có ra sao chúng ta cũng chấp nhận.”

Tiêu Thanh Như được anh an ủi: “Nếu em thi rớt thì có mất mặt lắm không?”

“Không đâu, chúng ta tham gia thi không phải vì vinh quang, mặc kệ thi đậu hay không, chỉ cần dốc hết sức là được rồi.”

“Ừ.”

Tiêu Thanh Như ôm eo Hứa Mục Chu: “Cảm ơn anh đã cổ vũ em.”

Hứa Mục Chu khẽ cười, họ là vợ chồng, vốn nên cổ vũ cho nhau, nắm tay đồng hành với nhau.

Đến địa điểm thi, Hứa Mục Chu không thể đi vào, chỉ có thể đứng chờ Tiêu Thanh Như ở bên ngoài.

“Vợ à, anh chờ em.”

Lúc này Tiêu Thanh Như đã không còn căng thẳng nữa: “Chờ mọi chuyện ổn thỏa chúng ta sẽ về đón con, em hơi nhớ chúng rồi.”

“Được.”

Tiêu Thanh Như đã luyện tập vũ đạo từ nhỏ, lại từng múa chính trong đoàn văn công, tự tin chính là thứ đã lắng đọng trong xương cốt cô, một khi bước lên sân khấu cô có thể lại nở rộ tỏa sáng.

Trên đường đi đến đây cô đã rất căng thẳng.

Nhưng lúc biểu diễn trên sân khấu cô lại rất hưởng thụ.

Hứa Mục Chu nói đúng, chỉ cần làm tốt việc của mình, cho dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Trong viện gia chúc Tây Bắc.

Đã mấy ngày rồi hai đứa bé chưa được gặp Hứa Mục Chu.

“Bà ngoại, khi nào cha của cháu về ạ?”

“Sắp rồi, trong vòng hai ngày tới thôi.”

“Mẹ con có về cùng không ạ?”

“Có đến lúc đó cha và mẹ con sẽ về cùng nhau.”

Mẹ Tiêu đưa cho hai đứa bé thịt viên chiên: “Mau cầm lên phòng khách ăn.”

“Chúng cháu không ăn.”

Mẹ Tiêu rất kiên nhẫn, hỏi: “Vì sao không ăn? Cháu cảm thấy bà ngoại nấu dở sao?”

“Không đúng không đúng, bà ngoại nấu đồ ăn rất ngon.”

Bình Luận (0)
Comment