Tả Tả thay em gái bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu muốn chờ cha mẹ về rồi sẽ ăn cùng.”
Mẹ Tiêu cười đến híp cả mắt lại.
Đúng là bé ngoan, tuổi còn nhỏ mà đã biết hiếu thảo với cha mẹ rồi.
“Hai đứa ăn thử trước đi, ở đây còn dư nhiều lắm.”
“Vậy thì được ạ.”
Hai đứa bé mỗi đứa bốc một viên thịt viên: “Bà ngoại cũng ăn đi ạ.”
Ba bà cháu chung sống hoà thuận vui vẻ, không biết hai vợ chồng Tiêu Thanh Như đã về đến viện gia chúc.
Lúc này họ gặp mặt người quen cho nên đứng bên ngoài trò chuyện mấy câu.
Con rể dẫn cháu về nhà ngoại ở một thời gian dài, chuyện này đúng là rất mới lạ, mọi người đều dùng chuyện này để chọc ghẹo cô.
“Khẩu Tử nhà tôi, lần nào về nhà vợ anh ấy cũng rất mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chủ động dẫn con về như đồng chí Hứa đấy.”
“Khẩu Tử nhà tôi còn nghi ngờ đồng chí Hứa bị đuổi về nhà vợ đó.”
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Hai con của tôi nghịch quá, Hứa Mục Chu ở nhà cũng không có gì làm, không bằng dẫn chúng về đây, tôi mới được hưởng thụ mấy ngày yên tĩnh.”
“Dẫn về đây cũng tốt lắm, vừa hay có thể hun đúc một chút, sau này ra ngoài kia cũng có khí thế của con cháu đại viện.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Chủ yếu là được ở cùng ông bà.”
“Nói có lý lắm, đều nói ông bà thương cháu, chắc chắn cha mẹ cô cũng muốn được thấy cháu trai cháu gái mỗi ngày, sau này cô thường hay dẫn chúng về nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Trò chuyện xong, hai vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.
Vừa vào sân đãnghe thấy hai đứa bé đang nói ríu ra ríu rít.
“Bà ngoại, chúng cháu phụ bà nấu cơm nhé.”
“Hai cháu không làm được đâu, ra phòng khách chơi đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chúng cháu có thể học, bà ngoại ơi, bà dạy chúng cháu đi.”
Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, hai hạt đậu này còn chưa cao bằng bệ bếp nữa là, học nấu cơm cái gì chứ?
Tính phá thì có!
Mẹ Tiêu bị hai đứa bé chọc không nhịn được cười, bà ấy định lấy một cục bột cho bọn chúng chơi, vô tình liếc mắt nhìn thấy hai người trong sân.
“Về lúc nào vậy? Sao không gọi điện trước, nếu biết hôm nay hai đứa về mẹ sẽ dẫn Tả Tả và Hữu Hữu đến nhà ga đón hai đứa.”
“Vừa đến thôi ạ.”
Nghe thấy giọng của mẹ, hai bé con hoan hô, rồi tung ta tung tăng chạy ra đón tiếp.
“Mẹ ơi, bọn con nhớ mẹ lắm.
Tiêu Thanh Như khom lưng ôm chúng lên: “Mẹ cũng rất nhớ các con.”
Hai đứa bé vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời này thì đột nhiên bật khóc hu hu.
“Mẹ ơi…”
“Mẹ…”
Hai tháng không gặp, Tiêu Thanh Như rất nhớ chúng.
Lúc này thấy hai con khóc tội nghiệp như thế, cô cũng thấy rất là chua xót.
Hứa Mục Chu nói: “Còn khóc nữa sẽ biến thành con mèo đó.”
Sau khi nghe anh nói vậy, hai bé càng khóc dữ dội hơn nữa.
“Cha xấu!”
Hứa Mục Chu: “…”
Ngày anh rời Tây Bắc, rõ ràng chúng đã nói là yêu cha, cha nhớ về sớm.
Sao bây giờ đã trở thành cha hư rồi!
Mẹ Tiêu đi ra phụ xách đồ: “Mau dỗ dành chúng đi, mấy ngày nay chúng nhớ hai đứa lắm đó, vừa rồi còn nói giữ thịt viên lại cho hai đứa ăn.”
Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vươn tay ra, mỗi người ôm một đứa bé.
“Không phải vừa rồi đã nói sẽ phụ bà ngoại nấu cơm sao? Hai con mà còn khóc nữa là nước mắt sẽ rơi vào cơm đó.”
Nghĩ đến chuyện quan trọng, hai anh em lập tức ngừng khóc.
“Nấu cơm cho cha mẹ ăn.”
Tiêu Thanh Như vui mừng hết sức, cô không đả kích lòng tích cực của hai con: “Ngoan quá, sau này cha mẹ được hưởng phúc rồi.”
Vì hai vợ chồng họ về mà hai đứa bé trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Nhà họ Tiêu rộn ràng vui vẻ, ai ai trong viện gia chúc cũng đều có thể cảm nhận được.