Ở Bắc Kinh không thể gặp cha mỗi ngày, mà ở Việt Thành thì không được gặp mẹ mỗi ngày.
Cặp song sinh cũng chỉ là con nít ba tuổi, nhưng chúng đã cảm nhận sâu sắc cảm giác rơi vào thế khó xử.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hứa đưa mắt nhìn chồng: “Hay là anh nghỉ làm đi, cứ một tháng chúng ta dẫn hai đứa nhỏ đến Việt Thành một lần.”
Bây giờ con trai có công việc rồi, ở nhà cũng tiết kiệm được ít tiền, cha Hứa cảm thấy mình có đi làm ở xưởng sắt thép thì cũng vậy thôi.
Chẳng bằng ở nhà trông cháu trai cháu gái.
“Được, nghe theo em.”
Hai vợ chồng già khuyên can mãi cuối cùng cũng dỗ dành được hai bé.
Từ Bắc Kinh đến Việt Thành phải đi tàu mất hai mươi tiếng.
Lúc đến nơi vừa khéo là buổi sáng.
Hai vợ chồng đến tiệm cơm quốc doanh ăn sáng trước, sau đó lại tới trường để hoàn tất thủ tục nhậm chức.
Trước kia Tiêu Thanh Như chưa từng đến Việt Thành, có điều có Hứa Mục Chu ở đây, cô không cần phải sợ lạc đường, hai người họ thuận lợi đi đến trường học.
Làm thủ tục nhậm chức xong xuôi, trường học cấp cho họ ký túc xá giảng viên.
Một phòng ngủ một phòng khách, có cả phòng bếp và nhà vệ sinh.
Tiêu Thanh Như nhìn một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Tranh thủ bây giờ còn sớm, chúng ta dọn dẹp vệ sinh trước, ngày mai lại đến chợ mua sắm đồ đạc, ngày mốt em sẽ về.”
“Vợ à, không phải em nói có thể ở với anh một tuần sao?”
“Ngày mốt anh phải đi họp, em chỉ có thể ở một mình, chẳng bằng về nhà chơi với con.”
Hứa Mục Chu thở dài, hai vợ chồng sống riêng hai nơi đúng là rất bất tiện.
“Vậy em ở lại với anh hai ngày đi, coi nhưng là nghỉ ngơi lấy sức, nếu không lúc đi tàu về sẽ rất mệt.”
“Em mua vé giường nằm, không mệt đâu.”
“Vợ ơi, anh muốn em ở với anh.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh bây giờ có khác gì với Tả Tả và Hữu Hữu đâu chứ?”
“Hai con cứ khóc, còn la lối ăn vạ, anh thì không.”
“Vậy anh khóc thử đi, nói không chừng em sẽ mềm lòng.”
Hứa Mục Chu: “…”
“Vợ à, lần gặp mặt tiếp theo có thể sẽ là nghỉ hè, em ở với anh thêm hai ngày đi.”
“Lúc anh đi họp em cứ ở nhà ngủ, xong việc thì chúng ta đi dạo, khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một chuyến, trở về gấp như vậy thì hơi mệt đó.”
Hứa Mục Chu khuyên muốn rách cả miệng cuối cùng Tiêu Thanh Như đã gật đầu đồng ý ở lại Việt Thành với anh thêm hai ngày.
“Vợ ơi, em tốt với anh quá.”
“Em từng đối xử không tốt với anh à?”
“Không có.”
Hứa Mục Chu ôm mặt Tiêu Thanh Như, không nhịn được mà hôn một cái.
“Sau này không thể hôn em hằng ngày rồi.”
Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Thầy Hứa à, anh phải chú ý hình tượng.”
Tạm thời Hứa Mục Chu còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này.
Anh thả Tiêu Thanh Như ra: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Nhà khách.”
Quét dọn ký túc xá rất vất vả, Hứa Mục Chu dự định sắp xếp cho vợ xong xuôi, rồi anh về quét dọn vệ sinh một mình.
Ở gần trường học có nhà khách, đi bộ năm phút đã tới nơi.
Nhân viên lễ tân kiểm tra giấy hôn thú của bọn họ và những giấy tờ khác, lúc này mới cho thuê phòng.
“Em ngủ một giấc trước đi, anh quét dọn một mình là được.”
“Cả hai cùng làm đi, cố gắng làm xong sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm.”
“Tối hôm qua lúc trên xe lửa em có nghỉ ngơi được đâu.” Hứa Mục Chu vẫn muốn cô ở lại nhà khách.
Tiêu Thanh Như trợn mắt: “Em đi từ xa đến đây không phải để đổi chỗ ngủ, chẳng bằng em ở nhà chăm con còn hơn.”
“Anh không muốn em quá vất vả.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy quét dọn xong anh mời em đi ăn thịt kho tàu.”
Hứa Mục Chu cũng cười.
Anh xoa đầu cô: “Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”
Cất hành lý xong xuôi, cả hai quay về trường học quét dọn vệ sinh.