Mất hai ngày để sắp xếp ổn thỏa ký túc xá cho Hứa Mục Chu, rồi lại ở Việt Thành với anh thêm hai ngày nữa, cũng đến lúc Tiêu Thanh Như phải về Bắc Kinh.
Hứa Mục Chu không nỡ chia xa cô: “Hay là em ở thêm mấy ngày nữa, khi nào em khai giảng rồi hãy về Bắc Kinh.”
“Để mặc hai con sao?”
“Cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho chúng thôi.”
Tiêu Thanh Như phản bác: “Chẳng lẽ anh cũng không thể tự chăm sóc được mình sao?”
“Chuyện đó đâu có giống nhau, nếu em đi rồi anh sẽ cô đơn một mình.”
“Hai con không được gặp cha mẹ cũng rất tội nghiệp.”
“Anh không được gặp vợ con, cũng không được gặp cha mẹ, chẳng lẽ anh không tội nghiệp sao?”
Vì để vợ ở thêm vài ngày, Hứa Mục Chu đã phát huy da mặt dày đến cực điểm.
Anh nghĩ thầm, tạm thời chỉ có thể xin lỗi hai con mà thôi
Anh ôm eo Tiêu Thanh Như, nói: “Vợ ơi, ở lại với anh thêm vài ngày đi.”
Tiêu Thanh Như không d.a.o động: “Anh là người hơn ba mươi tuổi rồi, phải học sống tự lập đi.”
Nhắc tới tuổi tác, Hứa Mục Chu không còn mặt mũi nào tranh người với hai con.
Anh thở ngắn than dài nói: “Trên đường về nhớ phải nhớ anh đó.”
“Dạ.”
“Khi nào rảnh nhớ gọi điện cho anh.”
“Dạ.”
“Chắc là em sẽ được nghỉ hè sớm hơn anh, đến lúc đó em đến Việt Thành nhớ đừng dẫn hai con theo, chúng ta chơi đủ rồi lại về Bắc Kinh.”
“Được.”
“Nhất định phải nhớ anh đó.”
Tiêu Thanh Như bất lực nói: “Ngày nào cũng nhớ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù Hứa Mục Chu lưu luyến thế nào thì Tiêu Thanh Như vẫn về Bắc Kinh.
Cô vừa đi Hứa Mục Chu cảm thấy không thể nào quen nổi.
Rồi anh lại nghĩ đến mấy năm tiếp theo họ sẽ phải sống riêng hai nơi, lập tức càng thấy khó chịu hơn.
Tiêu Thanh Như trở về Bắc Kinh có mang đặc sản Việt Thành về làm quà cho người nhà.
Không thấy cha về cùng, hai bé con cảm thấy rất mất mát.
“Chờ mấy tháng nữa cha con sẽ về thôi.”
“Chúng con biết ạ, cha phải đi kiếm tiền để nuôi con và em gái.”
“Cha thật là vất vả, không được về nhà luôn.”
Thấy hai con hiểu chuyện như vậy, Tiêu Thanh Như rất là vui mừng.
Cô xuống bếp đích thân làm bánh bao nhân thịt hấp mà chúng thích nhất.
Cảm xúc trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, tuy trong nhà thiếu vắng Hứa Mục Chu nhưng vẫn còn người khác chơi đùa với chúng.
Sống trong hoàn cảnh tràn ngập tình thương, cảm xúc của trẻ con không còn quá mẫn cảm.
Chúng hiểu rằng cha đi làm là điều bất đắc dĩ.
Chỉ khi chúng ngoan ngoãn nghe lời thì nhọc nhằn mà cha phải chịu mới không uổng phí.
Tiêu Thanh Như ở nhà chơi với con thêm vài ngày thì cũng khai giảng.
Trường học không xa nhà lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là đến.
Bởi vì bận lòng về con cái, cho nên cô lựa chọn không ở trọ tại trường.
Mỗi ngày cô đi từ sáng sớm, cơm trưa ăn ở nhà ăn trường học, buổi chiều lại về nhà.
Thấy con dâu vất vả như vậy, hai ông bà cũng chỉ có thể dốc hết sức chăm sóc cặp song sinh, để cô không quá bận tâm.
Khi đến giữa hè, hai vợ chồng già dẫn cặp song sinh đến Việt Thành một chuyến.
Sau khi về hai bé con đã tố cáo với Tiêu Thanh Như.
“Có một cô kia mang cơm cho cha, còn muốn quét dọn phòng giúp cha, còn nấu cơm cho cha.”
“Cô đó còn cho con và em gái ăn kẹo, muốn mua chuộc bọn con, bọn con không có ngốc, sao để cô lừa được chứ.”
Tiêu Thanh Như: “…”
Sao cô lại không nghe Hứa Mục Chu nhắc đến chuyện này nhỉ?
Mẹ Hứa sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tiểu Chu luôn giữ khoảng cách với người khác giới, không biết nữ đồng chí kia nghĩ cái gì mà lại làm ra chuyện thế này, con phải tin tưởng Tiểu Chu, nó sẽ không làm bậy.”
Đương nhiên Tiêu Thanh Như tin tưởng Hứa Mục Chu.
Giữa vợ chồng kiêng kị nhất chính là suy đoán lung tung, cô tin tưởng nhân phẩm của Hứa Mục Chu, cho dù họ có cách xa nhau đến đâu thì anh vẫn sẽ chung thủy, giữ vững tấm chân tình.
Có điều nghĩ đến có người muốn dụ dỗ Hứa Mục Chu, trong lòng Tiêu Thanh Như đã cảm thấy khó chịu.
Cô quyết định chờ Hứa Mục Chu gọi điện thoại về nhà sẽ tra hỏi kỹ càng một phen.