“Mẹ ơi, sau này con và anh sẽ thường đi thăm cha, sẽ không để người khác cướp mất cha đâu.”
Tiêu Thanh Như không biết tại sao hai con lại có suy nghĩ này.
Cô vội vàng trấn an, nói: “Cha con không phải con nít ba tuổi, cha con biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sẽ không bị người khác cướp mất đâu.”
“Nhưng người khác sẽ ăn cha mất.”
Hàng chân mày của Hữu Hữu nhăn nhúm như con sâu lông.
Cha sẽ không bị người khác dùng đồ ăn lừa đi mất chứ?
Phát hiện ra suy nghĩ của con gái, Tiêu Thanh Như thấy dở khóc dở cười: “Cha con có phải người tham ăn đâu, sao có thể bị người khác dùng đồ ăn lừa mất?”
“Thật vậy ạ?”
“Thật đó.”
Tiêu Thanh Như cho bọn nhỏ câu trả lời khẳng định: “Cha yêu con lắm, cũng rất yêu gia đình của chúng ta, cha con sẽ không nhận đồ mà người khác cho đâu.”
Tả Tả nói năng như ông cụ non: “Cha ở bên ngoài một mình đúng là không làm mọi người bớt lo.”
“Đúng vậy đúng vậy, em rất lo lắng cha bị người khác lừa đi mất.”
Hữu Hữu buồn rầu nhíu mày: “Lúc về anh đã quên dặn cha không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ mà người lạ cho, không được đi theo người lạ vào góc khuất…”
Tiêu Thanh Như và mẹ chồng cùng liếc nhau, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Hai tên nhóc con này, mỗi ngày trong đầu chúng suy nghĩ thứ gì thế?
Vì để hai anh em không nghĩ mãi đến chuyện này, Tiêu Thanh Như đành dẫn chúng đi gọi điện thoại.
Hứa Mục Chu đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Như, không ngờ rằng cô lại gọi đến trước.
Anh cong môi, nói: “Vợ ơi, chúng ta có được coi là tâm linh tương thông không thế?”
Tiêu Thanh Như hắng giọng, nói: “Em hỏi anh, có nữ đồng chí mang đồ ăn đến cho anh, chuyện này là thế nào?”
Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hai nhóc con kia nói hươu nói vượn trước mặt vợ anh rồi.
“Làm gì có nữ đồng chí nào?”
“Đừng giả ngu giả ngơ.”
“Đó là người nhà của giảng viên nhà bên cạnh, đến giúp đỡ chăm con.”
Tiêu Thanh Như “hừ” một tiếng: “Anh đâu phải con nít, còn cần người khác chăm sóc à?”
Hứa Mục Chu vội vàng nói: “Anh đã từ chối rồi, cũng không cho người đó đi vào ký túc xá, vợ ơi, anh trong sạch thật mà.”
Suýt nữa thì Tiêu Thanh Như đã bị anh chọc cười.
Cô sầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Có một số việc cần phải từ chối thẳng thừng, không được để cho người kia có cơ hội mơ tưởng.”
“Vợ anh nói phải, anh sẽ kiên quyết quán triệt và chấp hành theo chỉ thị của lãnh đạo.”
Tiêu Thanh Như mắng anh: “Bớt nịnh nọt đi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Mục Chu cũng đang cười.
Anh hiểu tính vợ, không phải kiểu người thích nghĩ linh tinh.
Có điều chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc anh thổ lộ với vợ: “Vợ ơi, đời này anh chỉ cần mỗi mình em thôi.”
Cách vạn núi ngàn sông, giọng nói trầm thấp của người đàn ông dừng bên lỗ tai Tiêu Thanh Như.
Mang theo một làn sóng nhẹ.
“Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với cha.”
Tiêu Thanh Như lập tức khom lưng bế con gái lên, lại đặt ống nghe bên tai con bé: “Nói đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cha ơi, con đã quên dặn dò cha…”
Con bé lặp lại đầy đủ đâu vào đấy lời nói khi nãy thêm lần nữa.
Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Cha không được dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như bị lừa đi mất thì tụi con không cứu được cha đâu.”
Hứa Mục Chu vốn đang cảm động sau khi nghe thấy câu cuối cùng, anh nghiến răng.
“Con bé này ngứa m.ô.n.g rồi đây.”
“Lêu lêu lêu.”
Cho dù không mặt đối mặt, Hứa Mục Chu cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng thiếu đòn của con gái.
Anh không khỏi bật cười.
“Cha sẽ không bị lừa đi mất đâu, hai con cứ yên tâm đi.”