Nói chuyện điện thoại với vợ và con xong, Hứa Mục Chu đi đến nhà ăn ăn cơm, sau đó mới về ký túc xá.
Vừa đến cửa, anh đã nhìn thấy họ hàng của nhà bên cạnh.
Anh không khỏi nhíu mày.
“Đồng chí Hứa, anh về rồi à, anh đã ăn cơm chưa? Hôm nay nhà em ăn canh miến huyết vịt đó, em múc cho anh một chén.”
Nét mặt Hứa Mục Chu vô cảm: “Vị đồng chí này, tôi không biết đồ cô đưa đã được nhà giảng viên Lý đồng ý chưa, nếu không thì cô chính là kẻ trộm, tôi sẽ không nhận đồ có lai lịch không rõ ràng.”
Lý Hồng Hà cười xấu hổ, cô ta cảm thấy lời nói của Hứa Mục Chu chứa ẩn ý.
Vì thế giải thích: “Đồ nhà anh trai chị dâu em chính là đồ của em, em khổ sở chăm sóc con cho họ, đương nhiên có quyền sắp đặt đồ đạc trong nhà, đây không phải đồ không có lai lịch rõ ràng, anh có thể yên tâm ăn.”
“Cô có quyền sắp đặt hay không không liên quan gì tới tôi cả, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi có vợ, có con, tôi rất yêu vợ con mình, xin cô đừng làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa, tôi sẽ không nhận lòng tốt của cô đâu, nếu như còn có lần sau tôi chỉ có thể báo công an giải quyết mà thôi.”
Anh lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào ký túc xá.
Sau đó đóng cửa lại.
Động tác dứt khoát liền mạch, từ đầu tới cuối không hề quá một phút.
Lý Hồng Hà mất mát không thôi, cô ta không tin Hứa Mục Chu sẽ báo công an thật.
Nhưng thái độ của anh vẫn khiến cô ta rất khổ sở.
Lý Hồng Hà thật sự thích Hứa Mục Chu, mới có thể mặt dày mày dạn tặng đồ cho anh.
Anh có gia đình thì thế nào?
Kết hôn cũng có thể ly hôn mà.
Cô ta xoa khuôn mặt mình, có phải cô ta không đủ đẹp hay không, nên mới không đủ hấp dẫn Hứa Mục Chu?
Dù cô ta đã tặng đồ vô số lần nhưng Hứa Mục Chu chưa từng nhận lần nào, điều này làm Lý Hồng Hà thấy cực kỳ thất bại.
Anh và vợ sống riêng hai nơi, vậy còn có thể duy trì tình cảm được sao?
Cô ta thất thần về căn nhà sát bên.
Anh trai và chị dâu còn chưa về nhà, chỉ có đứa cháu trai chưa tròn một tuổi bò tới bò lui trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hồng Hà đột nhiên nhớ tới hai đứa bé kia.
Trong lòng cô ta không khỏi bực bội, dùng mũi chân đá vào đứa bé: “Phiền ghê đó.”
“Em đang làm cái gì vậy?”
Vợ chồng giảng viên Lý vừa tan làm về nhà đã thấy cảnh này.
“Lý Hồng Hà, nếu em không muốn giúp anh chị chăm con thì cứ về đi, anh chị trả tiền lương cho em, dựa vào đâu mà em lại ngược đãi con của anh chị?”
Lý Hồng Hà không ngờ rằng sẽ bị bắt tại trận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
“Em không cố ý.”
“Chị thấy em cố ý thì có!”
Vợ của giảng viên Lý vốn ngứa mắt cô em chồng này từ lâu, ngày nào cũng dùng đủ mọi cách đi quyến rũ giảng viên Hứa nhà bên, đúng là mất mặt!
Không ngờ giờ đây còn dám ngược đãi con cô ta, nếu còn giữ Lý Hồng Hà ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.
“Ngày mai em về quê luôn đi, anh chị không cần em trông cháu nữa.”
Lý Hồng Hà đã dồn hết tâm trí vào Hứa Mục Chu, bảo cô ta về lúc này, sao cô ta cam lòng chứ?
“Em không đi.”
“Đây không phải nhà em, em không đi cũng phải đi.”
Dù giảng viên Lý có cưng chiều em gái thế nào thì cũng không tài nào chịu được cảnh cô ta bắt nạt con mình.
Hơn nữa em gái anh ta còn thích đàn ông đã có vợ, không tiễn về quê là không được.
Không cho Lý Hồng Hà có cơ hội phản bác, anh ta dứt khoát nói: “Nghe theo chị dâu em, ngày mai đưa em về nhà.”
Vì thế, Tiêu Thanh Như còn chưa tới Việt Thành thì chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.
Hứa Mục Chu không để ý chuyện của nhà họ Lý.
Một thời gian dài sau đó không nhìn thấy người mình ghét, tâm trạng anh tốt lên không ít.
Mỗi ngày anh đều đếm ngược, chờ đến kỳ nghỉ hè là có thể được gặp vợ rồi.