Chương trình học của Tiêu Thanh Như được sắp xếp rất kín.
Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô mới có cơ hội đi thăm Hứa Mục Chu.
Cách đây không lâu hai đứa bé đã được đi thăm cha, lần này chúng không khóc ăn vạ đòi đi theo Tiêu Thanh Như.
Ngồi tàu quá mệt mỏi, tốt nhất nên ở nhà với ông bà thôi.
Tiêu Thanh Như lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hứa Mục Chu cho nên không báo cho anh thời gian chính xác cô đến Việt Thành.
Dù sao cô cũng có chìa khóa, cứ về thẳng ký túc xá chờ anh là được.
Không ngờ vừa ra khỏi ga tàu đã nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong.
Trong lòng cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, Tiêu Thanh Như không khỏi bước chân nhanh hơn: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh gọi điện thoại về nhà.”
Hứa Mục Chu tiện tay nhận hành lý của cô: “Đi nào, đi ăn sáng.”
“Không phải trường học anh còn chưa nghỉ hè sao, có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Không đâu, ăn cơm xong rồi lại về trường, vừa kịp giờ.”
“Hay là mình mua vài cái bánh bao mang về ký túc xá ăn đi, làm vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian.”
“Được, nghe lời em.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Mục Chu vươn tay ra xoa đầu Tiêu Thanh Như: “Đi thôi.”
Mấy tháng không gặp, Hứa Mục Chu cảm thấy vợ đã gầy đi rất nhiều.
Ôm suy nghĩ bồi bổ sức khỏe cho vợ, Hứa Mục Chu dứt khoát mua mười cái bánh bao thịt.
“Chỗ này đủ cho chúng ta ăn hai bữa đó.”
“Ăn không hết để dành trưa ăn tiếp.”
Lúc Hứa Mục Chu sống một một mình, ba bữa cơm trong ngày đều giải quyết ở nhà ăn cả.
Bây giờ vợ đến, căn bếp ở ký túc xá cuối cùng cũng đã có tác dụng.
Mang đồ ăn về nhà, trên đường đi học gặp không ít người, tất cả mọi người đều biết vợ giảng viên Hứa đến.
Mọi người vốn rất tò mò không biết vợ của Hứa Mục Chu trông như thế nào.
Giờ được gặp, chỉ cảm thấy đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi.
Rồi lai nghĩ đến Lý Hồng Hà lúc trước, họ cảm thấy cô ta đúng là tự rước lấy nhục.
May mắn không tận mắt nhìn thấy vợ của đồng chí Hứa ra làm sao, nếu không e rằng cô ta sẽ c.h.ế.t vì xấu hổ và giận dữ quá.
Đi dưới ánh nhìn đánh giá của mọi người, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về đến ký túc xá.
Cô dạo quanh ký túc xá một vòng, phát hiện Hứa Mục Chu không những chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho cô mà đến quần áo cũng chuẩn bị hai bộ.
Từ trong ra ngoài, chỉ cần là đồ cô cần dùng, ở đây đều có đủ.
Bỗng cô thấy hơi dở khóc dở cười: “Nếu không phải quần áo đều mới, em nghi ngờ anh giấu người đó.”
Hứa Mục Chu đè cô lên tủ quần áo mà hôn: “Giấu ai? Anh chờ em lâu lắm rồi.”
Hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, lúc này chính là củi lửa gặp nhau.
Mắt thấy tình hình dần mất khống chế, Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh còn phải đi làm.”
“Đi kịp.”
“Anh không ăn bữa sáng sao?”
“Ăn.”
Nụ hôn nóng hổi dừng trên cổ Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu ôm cô đi vào nhà vệ sinh.
Cho dù có nôn nóng tới đâu thì cũng phải làm vệ sinh cá nhân trước đã.
Có lẽ là vì xa cách đã lâu, chỉ đụng chạm nhẹ hoàn toàn không thỏa mãn được “khẩu vị” của Hứa Mục Chu.
Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như bắt đầu chơi xấu: “Anh muốn xin nghỉ.”
Tiêu Thanh Như cười như nắc nẻ: “Nếu như để người khác biết nguyên nhân anh xin nghỉ, sau này anh có mặt mũi nhìn họ nữa hay không vậy?”
“Chỉ cần da mặt anh đủ dày, người khác nghĩ gì không ảnh hưởng đến anh.”
“Anh không muốn là người chứ em còn muốn làm người đó.”
Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu.
Kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Cứ rề rà như vậy làm Hứa Mục Chu không có thời gian ăn bữa sáng.
Tiêu Thanh Như sợ anh bị đói đã dùng cái khăn sạch gói cho anh hai cái bánh bao: “Nếu đến kịp giờ thì ăn ở văn phòng, còn không thì anh nhịn đói đi, để xem lần sau anh còn dám làm bậy nữa không.”
Hứa Mục Chu mỉm cười: “Vẫn chỉ có vợ thương anh thôi.”
Anh hôn một cái lên mặt Tiêu Thanh Như: “Trên lò than có nước ấm, lát nữa ăn sáng xong em có thể đi tắm, sau đó ngủ một giấc, tan học anh sẽ về nấu cơm cho em.”
“Em biết rồi, giảng viên Hứa.”
Đã lâu không gặp, Hứa Mục Chu không nỡ chia xa Tiêu Thanh Như.
“Vợ à, chờ anh về nhé.”
Anh hôn mạnh lên trán cô, đến lúc này mới quyến luyến đi làm.
Tiêu Thanh Như xoa nơi anh hôn, người này vẫn hệt như trước đây.
Rõ ràng là người hơn ba mươi tuổi, thế mà chẳng chín chắn chút nào!