Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 334

Ăn sáng xong, cô đi tắm rửa cho thoải mái, tất cả mệt mỏi trên người đều biến mất.

Tiêu Thanh Như xem xét đồ trong bếp một phen.

Lương thực tinh còn khoảng hai mươi cân, đủ cho họ ăn.

Dầu muối tương dấm mọi thứ không thiếu, trứng gà, thịt, cùng rau dưa cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Cũng không biết Hứa Mục Chu đi mua khi nào.

Có lẽ là vì để chào mừng cô đến anh đã tốn rất nhiều công sức rồi.

Bánh bao thịt mua lúc sáng còn dư bảy cái, buổi trưa hâm lại là ăn được rồi.

Vì thế, Tiêu Thanh Như cũng không vất vả nữa, chờ tóc khô thì đi vào phòng ngủ.

Trong không khí thoang thoảng hơi thở mát lanh quen thuộc, Tiêu Thanh Như ngủ thật sự rất ngon.

Còn phía Hứa Mục Chu, vừa tan học anh đã lo lắng chạy về nhà.

Những người đã quen nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh chín chắn của anh thì thấy biểu hiện của anh lúc này đều rất bất ngờ.

Chẳng trách ai cũng nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả giảng viên Hứa cũng không ngoại lệ.

Vừa vang lên tiếng mở cửa Tiêu Thanh Như đã thức dậy.

“Sao anh đã về rồi?”

“Tiết học buổi sáng đã kết thúc.”

Thấy cô còn buồn ngủ, vừa nhìn là biết chưa ngủ đủ giấc.

Hứa Mục Chu nói: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, chờ anh nấu cơm xong rồi em hẵng dậy.”

“Đừng nấu thêm món nữa, hâm nóng bánh bao lại ăn là được rồi.”

Nghĩ đến chiều này Hứa Mục Chu còn phải đi làm, Tiêu Thanh Như không ngủ nướng nữa.

Ăn cơm trưa xong rồi ngủ cũng như nhau.

Ngoại trừ bánh bao thịt chưa ăn hết lúc sáng ra thì Hứa Mục Chu còn xào thêm hai món chay.

“Gần trường học có Cung Tiêu Xã, mua đồ rất thuận tiện, chiều nay chúng ta đi dạo mua vài món em thích.”

“Đừng mua thêm, ăn hết đồ ăn ở nhà đã, anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

“Nhưng vẫn phải mua đồ ăn mà.”

Tiêu Thanh Như nói: “Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, chuyện mua đồ cứ giao cho em, coi như em ra ngoài giải sầu.”

Khuôn mặt Hứa Mục Chu pha chút xin lỗi: “Chờ anh được nghỉ sẽ dẫn em đi dạo.”

“Được, bây giờ hai con không bám người nữa, mình về trễ hai ngày cũng không sao.”

Học kỳ này hai bé con đã đến Việt Thành hai lần.

Hứa Mục Chu cũng cảm thấy chúng không còn bám người nữa.

“Con đã trưởng thành rồi, sau này chúng ta muốn chơi với chúng nó có khi con nó còn cảm thấy khó chịu nữa đó.”

Tiêu Thanh Như nói: “Vậy nên phải nhân cơ hội bây giờ chơi cùng con nhiều vào, hay là mình về sớm một chút nhé?”

Hứa Mục Chu không có ý lấy đá đập chân mình.

Hai nhóc con đương nhiên quan trọng, nhưng quan hệ vợ chồng của họ cũng không thể không bồi đắp.

Thỉnh thoảng phải hưởng thụ thế giới của hai người.

“Sau này còn cả kỳ nghỉ hè mà, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người trước vài ngày, nếu về Bắc Kinh sẽ không tiện đâu.”

Trong nhà có hai cái bóng đèn nhỏ, anh muốn làm chút chuyện thân mật với vợ cũng phải lén la lén lút.

Hiếm khi cơ hội trải qua thế giới của hai người, cần phải tranh thủ mới được.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu phụ trách rửa chén.

Tiêu Thanh Như muốn giúp đỡ như cô không cho.

Hình thức ở chung này tựa như trở về những năm vừa kết hôn, lúc họ còn sống ở viện gia chúng Tây Bắc.

Lúc ấy, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Tiêu Thanh Như đứng sau ôm eo Hứa Mục Chu: “Thời gian trôi thật nhanh, năm nay chúng ta đã cưới nhau được bảy năm rồi.”

Hứa Mục Chu cũng có cảm giác này.

Anh luôn cảm thấy mình và vợ mới vừa kết hôn, nhưng tính thời gian, đúng là họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.

“Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cái bảy năm.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy anh nhớ hãy đối xử tốt với em nhé.”

“Đây chẳng phải chuyện hiển nhiên?”

Hứa Mục Chu rửa chén xong, lau khô tay.

Rồi anh quay người ôm Tiêu Thanh Như: “Nếu như anh đối xử không tốt với em, sau này nhất định sẽ bị Thiên Lôi đánh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như cạn lời: “Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cần gì phải trù ẻo mình chứ?”

“Chỉ cần anh giữ vững tình cảm như lúc ban đầu, thì làm gì có trù ẻo mình chứ?”

“Em lười so đo với anh.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện đi.”

Cưới nhau bảy năm, Hứa Mục Chu dồi dào sức lực cỡ nào, Tiêu Thanh Như biết rõ.

Cũng chỉ có hai năm kia vì sức khỏe không đảm bảo cho nên bọn họ mới không “giao lưu sâu sắc”.

Rồi mấy năm sau đó, xu thế ngược lại càng lúc càng khốc liệt hơn, tựa như là muốn bù đắp cho hai năm trống kia.

Mấy tháng không gặp mặt, Tiêu Thanh Như cũng rất nhớ Hứa Mục Chu.

Những ngày tiếp theo, hai người vô cùng buông thả.

Nếu không phải Hứa Mục Chu còn công việc, không thể không ra khỏi nhà thì có thể anh đã ném hết hai chữ “kiềm chế” ra sau đầu.

Cứ như vậy hơn mười ngày liền, cuối cùng kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu cũng đã tới.

Hai vợ chồng lại ở Việt Thành chơi thêm năm ngày nữa, rồi mới lên tàu về Bắc Kinh.

Bởi vì đã gội về nhà thông báo trước cho nên cha mẹ Hứa đã dẫn cặp sinh đôi đến ga tàu đón họ từ sớm.

Bóng dáng họ vừa xuất hiện, hai bé con đã phát hiện ra.

“Cha ơi!”

“Mẹ ơi!”

Hai đứa bé sung sướng chạy tới: “Cuối cùng cha mẹ đã về rồi.”

Được đón tiếp long trọng như vậy, Hứa Mục Chu cảm thấy mấy ngày hôm trước anh đúng là khốn nạn quá, cứ quấn quýt lấy vợ đòi cô ở lại thêm vài ngày nữa.

Hai bé con tay nắm tay, đứng chính giữa Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu, chúng được nắm tay cha mẹ, cười đến là rạng rỡ.

Mẹ Hứa nói: “Tả Tả và Hữu Hữu nhớ hai đứa lắm đó, tối hôm qua còn vui đến mức không ngủ nổi.”

Tiêu Thanh Như giận dỗi lườm Hứa Mục Chu một cái, nếu không phải do anh chơi xấu thì họ đã về từ sớm rồi.

Hứa Mục Chu xấu hổ xoa mũi: “Về nhà trước nào.”

Trên đường đi, cặp song sinh cứ luôn miệng hỏi han Hứa Mục Chu.

“Cha ơi, lần này cha về ở nhà được bao lâu ạ?”

“Một tháng.”

“Mình có thể về Tây Bắc thăm ông ngoại bà ngoại không cha?”

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng có ý này.

Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè họ đều dẫn con về thăm ông bà.

Anh xoa đầu con: “Nghỉ ngơi hai ngày đã, rồi ngày mốt chúng ta về Tây Bắc.”

“Được ạ!”

Cha mẹ Hứa không có ý kiến gì, bình thường đều là họ trông cháu, bây giờ khó khăn lắm hai vợ chồng son mới có kỳ nghỉ dài, dẫn con về thăm nhà thông gia cũng là điều nên làm.

“Lâu lâu bà thông gia sẽ gọi điện thoại cho Tả Tả Hữu Hữu, có thể thấy họ rất nhớ cháu, mấy đứa về chắc chắc ông bà thông gia vui lắm đây.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Lần này về phải tranh thủ cơ hội ở cùn họ, nếu không đến tết mới được về lại viện gia chúc.”

Năm nay cha Hứa đã xin từ chức, không cần bận tâm đến vấn đề nghỉ ngắn hai dài.

Tiêu Thanh Như nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng về Tây Bắc ăn tết, đông người càng vui vẻ hơn.”

Cha Hứa và mẹ Hứa đều đồng ý.

Dù sao bây giờ họ đều không có việc làm, con cháu đi đâu thì họ đi theo đó là được.

Chỉ cần cả nhà ở cùng nhau là được.

Bình Luận (0)
Comment