Tần Bắc kinh doanh rất ra tấm ra món, mỗi ngày anh ấy đều thu mua trứng gà ở đội sản xuất, sau đó mang đến huyện thành gần đó bán.
Chỉ tháng một năm trước đã lời được hơn một trăm đồng.
Điều này khiến cho mị người thấy buôn bán rất dễ kiếm tiền.
Nghe nói năm sau Tần Bắc định chuyển sang bán quần áo, Tiêu Thanh Như dứt khoát đầu tư thêm hai ngàn đồng.
Con rể nhà mình có sự nghiệp, đương nhiên người nhà họ Tống cũng muốn ủng hộ.
Thấy Tiêu Thanh Như hào sảng như vậy, nhà họ Tống quyết định đầu tư ba ngàn đồng, Tần Bắc thu được năm ngàn đồng.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần không có gì bất trắc xảy ra, khoản tiền này không bỏ ra vô ích.
Đầu tư tiền xong, mấy người Tiêu Thanh Như khoanh tay mặc kệ.
Còn kinh doanh thế nào cứ để Tần Bắc toàn quyền quyết định, lời lỗ gì mọi người cùng đều chịu.
Cha mẹ Hứa không phản đối con trai và con dâu hùn vốn làm ăn với nhà họ Tần, dù sao thì hai vợ chồng họ có tiền để dành, nếu thiếu thì vợ chồng già cũng có thể giúp đỡ một ít.
Năm sau, Tiêu Thanh Như còn chưa về Bắc Kinh thì Tần Bắc đã phải xuống Nam nhập hàng.
Thấy anh ấy nỗ lực như vậy, Tiêu Thanh Như nói với Hứa Mục Chu: “Nếu chuyện này mà thanh công thì sau này chúng ta sẽ nằm nhà đếm tiền đấy.”
Hứa Mục Chu cười nói: “Nghe em nói thế anh cảm thấy đầu tư hai ngàn là ít, nghĩ kiểu gì cũng phải đầu tư bốn năm ngàn.”
Bây giờ đâu đâu cũng là cơ hội ngàn năm có một, ai nhanh tay thì mới thành công.
Từ từ tích cóp tiền bàn tuy rằng cũng kiếm tiền đấy, nhưng giành thị trường trước sẽ có lợi hơn,
So với những người đầu tư mấy vạn thậm chí mấy chục vạn thì quy mô của họ quá nhỏ, đương nhiên cũng thua quá xa.
Tiêu Thanh Như cười anh: “Nếu anh mà kinh doanh có lẽ anh đào sạch của cải nhà mình luôn quá.”
“Cũng có thể lắm chứ, từ xưa đến nay đều là tìm phú quý trong hiểm nguy, muốn kiếm tiền chắc chắn phải mạo hiểm.”
Hứa Mục Chu cảm thấy nếu không phải người mạnh mẽ, không dám đương đầu thử thách thì không thích hợp buôn bán.
Cho dù có buôn bán thì cũng chẳng làm ăn lớn được.
Nếu như thật sự muốn thành công trên con đường này, phải là người dám nghĩ dám làm.
“Chờ Tần Bắc lấy đợt hàng đầu tiên về, để xem tình hình thế nào rồi chúng ta đầu tư thêm cũng không muộn.”
Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh không có hứng thú buôn bán, vợ muốn đầu tư thế nào thì cứ để cô quyết định là được.
“Anh không sợ ở tiền để dành của nhà mình bị em xài hết hả?”
“Không sợ đâu, mà e rằng khi đó cả nhà chúng ta sẽ phải ăn màn thầu chống đói.”
Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: “Cho nên giảng viên Hứa nhớ giữ chặt công việc này, sau này có biến cố gì cả nhà chúng ta cũng không tới mức cạp đất mà ăn.”
“Yên tâm, chắc chắn là không để em đói đâu.”
Đầu tư, là để tiền đẻ tiền.
Mà công việc ổn định là để duy trì cuộc sống, và đảm bảo cho tình huống khẩn cấp sau này.
Ở nhà có nguồn thu ổn định mới làm Tiêu Thanh Như dám lấy tiền ra đầu tư.
Qua tết Nguyên Tiêu, cả nhà Tiêu Thanh Như trở về Bắc Kinh.
Sau khi về được tầm một tháng, họ nhận được cuộc gọi của Tống Viện, báo đợt hàng đầu tiên đã bán hết.
Hai ngàn đồng của Tiêu Thanh Như đều đã thu hồi vốn, còn được chia hai trăm đồng tiền hoa hồng.
Vừa đầu tư lần đầu tiên đã thu được lợi nhuận, Tiêu Thanh Như lập tức chuyển thêm cho Tống Viện ba trăm, muốn đầu tư làm ăn với bọn họ dài lâu.
Cộng cả lần trước, cô đã đầu tư tổng cộng năm nghìn đồng.
Chỉ cần cứ tiếp tục kinh doanh có lời, Tiêu Thanh Như sẽ luôn được chia hoa hồng.
Cái này còn kiếm được nhiều hơn đi làm nữa.
Trên lưng gánh vác hy vọng của mọi người Tần Bắc càng nhiệt tình hơn nữa.
Con của vợ chồng Tống Viện được đón về viện gia chúc để chăm sóc, Tần Thiên Tắc ở ký túc xá của trường học, còn Tống Viện vẫn đi học ở tỉnh.
Bởi vậy Tần Bắc đã không còn điều gì phải bận lòng.
Một mình anh đi phương Nam mấy chuyến, chờ đến khi tiết kiệm được năm nghìn đồng, anh đến thành phố Tống Viện học mở cửa hàng.
Chuyện làm ăn dần vào quỹ đạo.