Thời gian trôi rất nhanh.
Chờ đến khi Tiêu Thanh Như tốt nghiệp đại học thì tiền hoa hồng được chia đã lên hơn một vạn.
Lúc này Tần Bắc đã mở được hơn hai mươi cửa hàng.
Ở Tây Bắc, chỉ cần những người để ý đến kinh tế tài chính đều từng nghe đến tên anh ấy.
Mà Tần Bắc phất lên, Tống Viện đã trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.
Tất cả đều khen cô ấy có mắt nhìn, sau này chỉ chờ hưởng phúc.
Tống Viện kể cho Tiêu Thanh Như nghe những lời này, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất bình thường.
“Miệng mọc ở trên người người khác, bọn họ muốn nói như thế nào thì cứ nói vậy, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình là được.”
“Cậu nói có lý.”
“Khi nào các cậu chuyển đến Bắc Kinh, đến lúc đó tớ ra nhà ga đón các cậu.”
“Không biết nữa, chờ Tần Bắc bàn giao bên này xong xuôi có lẽ là đi được rồi.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Bây giờ mà không tới có lẽ thêm thời gian nữa tớ không ở Bắc Kinh đâu.”
“Tớ biết mà, cậu theo đồng chí Hứa nhà cậu đến Việt Thành chứ gì.”
“Cũng không được tính là đi theo anh ấy, cuộc sống của hai vợ chồng chẳng phải là nhường nhịn lẫn nhau sao? Chỗ làm của anh ấy không thể đổi được, còn tớ thì muốn mở trường dạy múa, địa điểm không bị giới hạn, vậy thì ở Bắc Kinh hay là Việt Thành cũng thế thôi.”
Mấy năm nay Tống Viện và Tần Bắc cũng gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, cho nên cô ấy có thể hiểu tại sao chị em tốt của cô ấy lại đưa ra quyết định này.
Cho dù nói như thế nào thì cả nhà vẫn nên ở bên nhau.
Tiêu Thanh Như đi đến Việt Thành, đương nhiên cũng dẫn cả con theo, chúng vừa đi thì hai vợ chồng nhà họ Hứa cũng đi theo.
Vì thế, tứ hợp viện nhà họ Hứa đã bị bỏ không.
Có người muốn thuê nhà của họ, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều không đồng ý.
Vậy lúc họ được nghỉ rồi về Bắc Kinh thì ở chỗ nào.
Hơn nữa đó là nơi họ đã sống nhiều năm, không muốn để người ngoài phá hủy những dấu vết ở đó.
Mấy năm nay Tiêu Thanh Như đã đầu tư kiếm được không tí tiền, cô dùng số tiền này làm vốn, thành công mở được trường dạy vũ đạo đầu tiên ở Việt Thành.
Năm nay, cô đã hai mươi chín tuổi.
Vì từng sinh con, và nguyên nhân tuổi tác, cho dù dáng người cô có được chăm sóc tốt thế nào, hằng ngày khổ công luyện tập, nỗ lực đến đâu thì thời kỳ hoàng kim của cô cũng đã qua.
Cũng may bây giờ cô có thể lùi về cánh gà để dạy múa cho người khác, nhìn những học sinh mà cô đào tạo tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, Tiêu Thanh Như đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Lên lớp xong, Tiêu Thanh Như chuẩn bị về nhà.
Mới ra khỏi phòng tập múa đã thấy Hứa Mục Chu dẫn hai bé con đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
Trên lưng anh đeo cặp sách của chúng.
Cái cặp màu hồng nhạt rất nổi bật, cho nên ai đi ngang qua cũng liếc mắt nhìn anh mấy lần.
Hứa Mục Chu vờ như không phát hiện ra, chỉ cụp mắt nhìn hai con.
Hai đứa mỗi đứa cầm một cây kem lạnh, đang đắm chìm trong sự tốt đẹp của ngọt ngào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình ảnh này khiến Tiêu Thanh Như bỗng nhớ về những chuyện trước kia.
Lúc ấy bọn họ còn ở Bắc Kinh, cô vẫn là giáo viên tiểu học, ngày nào Hứa Mục Chu cũng dẫn con đến đón cô tan làm.
Nhưng chỉ mới chớp mắt một cái các con đã lên lớp một.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Nụ cười tràn từ khóe mắt đến khuôn mặt anh.
Anh đưa tay chọt hai đứa bé, hai nhóc con lập tức giấu que kem ra sau.
Tiêu Thanh Như bật cười, cô không so đo chuyện chúng tham ăn.
Con cái đã lớn rồi, chỉ cần không ăn quá nhiều thì cứ để cho chúng ăn.
“Mẹ ơi, tụi con đến đón mẹ về nhà nè!”
“Ừ, về nhà.”
HOÀN