Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 54

Mẹ chồng Đỗ Vãn Thu muốn dẫn cô ta và đứa bé về quê.

Nhưng cô ta và Giang Xuyên đã tổ chức hôn lễ, đã là vợ chồng, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Nhân lúc cha Giang bảo bọn họ đi ăn cơm, cô ta tìm cơ hội nói chuyện với Giang Xuyên.

Cô ta vừa khóc vừa hỏi: “Rõ ràng anh biết em không muốn gặp bà ta, sao anh còn gọi bà ta đến?"

"Cho dù đối phương là người như thế nào, anh kết hôn với em cũng phải báo cho họ biết một tiếng."

“Vậy tại sao anh không nói chuyện này trước với em?"

Giang Xuyên nhìn thấy Đỗ Vãn Thu khóc không ngừng, cũng biết mình suy nghĩ chưa chu đáo.

"Anh biết em không muốn liên lạc với họ, nhưng hôn nhân không phải chuyện giữa hai người chúng ta. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải cho họ biết sự thật, anh cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vốn chỉ muốn một kết thúc có hậu. Sau này, em cũng không đến mức không ngẩng đầu lên được với người ở quê."

Cuối cùng Đỗ Vãn Thu cũng cảm nhận được cảm giác Tiêu Thanh Như đã từng trải.

Người này thực sự chỉ làm việc theo tâm ý, chỉ theo đuổi cái gọi là không thẹn với lương tâm, hoàn toàn không suy xét đến suy nghĩ của đối phương.

Nghĩ đến sự mất mặt trong đám cưới, lần này Đỗ Vãn Thu khóc đến thương tâm.

Sau này cô ta làm gì còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác nữa?

"Bây giờ phải làm sao đây, bọn họ bắt em về quê, có phải anh không cần em và đứa bé nữa không?"

"Em đừng có suy nghĩ nhiều."

"Mới vừa rồi ở hôn lễ anh không bày tỏ thái độ gì, làm sao em có thể không suy nghĩ được?"

Trước kia Đỗ Vãn Thu vốn rất quật cường, cho dù lúc khóc, cũng khiến người khác cảm thấy cô ta thân bất do kỷ.

Nhưng lúc này Đỗ Vãn Thu lại làm cho Giang Xuyên cảm thấy khó thở.

Anh ta không thích thấy nước mắt của người khác, điều đó khiến anh ta cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì khó tha lắm vậy.

Giang Xuyên không nói lời nào, sự im lặng của anh ta khiến Đỗ Vãn Thu sợ hãi.

Cô ta đành tự mình lên tiếng trước: “Người ở quê bên kia là dạng người gì, hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh thực sự bỏ mặc mẹ con em, muốn bọn em về quê ư?"

Những người đó nhìn là biết không nói lý, sống chung với bọn họ, cuộc sống chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Giang Xuyên nhíu chặt mày: "Anh sẽ không để em về quê, em yên tâm đi, không cần phải khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Đỗ Vãn Thu nghẹn ngào, đây là đang chê cô ta phiền sao?

Chứng kiến sự lợi hại của mấy người đó, nếu như để cô nhi quả phụ bọn họ trở về, lương tâm của Giang Xuyên sẽ bất an.

"Người là do anh gọi đến, anh sẽ chịu trách nhiệm giải quyết."

Trong lòng Đỗ Vãn Thu thả lỏng đi không ít: “Phía bố mẹ thì sao? Nếu như họ bắt em về quê, anh có thể ngăn được ư?"

"Bây giờ em đã là con dâu nhà họ Giang, làm gì có đạo lý để em về quê? Bố mẹ anh không phải là người không nói lý."

Đỗ Vãn Thu nín khóc, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn, đã là vợ chồng.”

Trong lòng nghĩ lại còn sợ, may mà người ở quê bên kia đến muộn, nếu bọn họ đến sớm hơn một ngày, thì đám cưới đã bị phá hủy.

Đỗ Vãn Thu không khỏi nghĩ, mình trời sinh đúng là tốt số.

Dù là trước hay bây giờ, đều gặp được người đàn ông có bản lĩnh.

Nhờ bọn họ, cô ta mới có cơ hội thoát khỏi nơi nghèo khó kia, nhìn ra thế giới bên ngoài.

Vận may của cô ta tốt như vậy, tương lai sau này sẽ càng tốt hơn, chuyện nhỏ này không đánh bại được cô ta!

Nhìn mái tóc rối bù của Đỗ Vãn Thu, Giang Xuyên nhớ lại cuộc cãi vã giữa cô ta và mẹ chồng cũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu sau này nhà họ Giang xảy ra mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu, có phải cô ta cũng sẽ đối xử với mẹ anh ta như vậy không?

Anh ta phức tạp nhìn Đỗ Vãn Thu, nói: “Em sửa soạn lại bản thân trước đi, đợi lát nữa còn phải bận."

Trong mắt Đỗ Vãn Thu lóe lên một tia oán hận, nếu những người đó nhất quyết muốn hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của cô ta, thì cô ta sẽ... "chết" trước mặt bọn họ, để cho tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục với cô ta!

Hai trưởng bối nhà họ Giang dùng đồ ăn ngon chiêu đãi nhà họ Trương.

Sau khi ăn uống no say, nhìn người nhà họ Giang sống trong căn nhà lớn, rộng rãi, nhà họ Trương hận Đỗ Vãn Thu gần chết.

Hóa ra lâu như vậy không về nhà, là đang trèo cành cao.

Cũng không biết cô ta lấy đâu ra bản lĩnh, không phải chỉ là một cô gái thôn quê thôi sao, sao có thể vào được một gia đình như vậy?

"Cháu trai lớn của tôi đâu? Từ khi thằng bé sinh ra đến giờ, tôi chưa từng được gặp, mau bế thằng bé lại đây cho tôi xem."

Đứa bé là của nhà họ Trương, không có lý gì lại không cho người ta nhìn.

Mẹ Giang tự quyết định, bế đứa bé cho mẹ chồng của Đỗ Vãn Thu.

Bình Luận (0)
Comment