"Đúng là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, thằng bé nhìn giống y như bố thằng bé khi còn nhỏ!"
Tuy không thích Đỗ Vãn Thu làm con dâu, nhưng mẹ chồng Trương vẫn thích huyết mạch duy nhất của con trai mình, cũng không đến mức chán ghét như bà ta tưởng tượng.
"Tôi muốn đưa thằng bé về quê."
"Không được, tôi không đồng ý."
Giang Xuyên dẫn Đỗ Vãn Thu đi vào phòng khách, hai người đều sửa soạn lại, không còn nhếch nhác như vừa rồi nữa.
"Cậu dựa vào đâu không để chúng tôi đưa thằng bé đi? Đây là đứa bé nhà họ Trương, không phải của nhà họ Giang các cậu!"
Giang Xuyên kiên quyết không nhượng bộ, nếu không phải đứa bé mồi côi này, vì sao lúc đầu anh ta lại dốc hết sức giúp Đỗ Vãn Thu chứ?
"Ở lại đây, thằng bé sẽ có điều kiện sống tốt hơn."
"Đưa thằng bé trở về quê, chúng tôi cũng có thể nuôi thằng bé!"
Mẹ chồng Trương nghĩ thầm, dù sao cũng là một cậu con trai, chờ đến khi thằng bé được bốn, năm tuổi, cũng có thể đi cắt cỏ heo kiếm công điểm.
Nói cách khác, mấy năm nay cần phải nuôi thằng bé, đến khi hơn mười tuổi có thể nhận mười công điểm, cuộc sống của mình cũng sẽ khá hơn.
Nuôi đứa bé này, không thiệt.
Bà ta đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Chúng tôi có thể không cần Đỗ Vãn Thu, nhưng đưa đứa bé này chúng tôi nhất định phải đưa đi, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu."
Mẹ Giang cũng khuyên con trai: "Nếu không để bọn họ đưa đi đi, dù sao cũng là đứa bé của nhà họ Trương."
"Mẹ! Bây giờ con đã kết hôn với Vãn Thu, vậy thì thằng bé chính là con trai của con, cũng là thành viên của nhà họ Giang chúng ta."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôi nói rồi mà, nhà họ Giang các người muốn cướp đứa bé, giờ thì đúng chưa! Cuối cùng chính miệng cậu đã thừa nhận!"
Mẹ chồng Trương rũ mắt, khinh thường nhìn Giang Xuyên: "Cậu không tự mình sinh con trai được à? Bằng không sao nhất định phải cướp của người khác?"
Mẹ Giang sắp bị sự thô tục của gia đình này chọc tức chết, chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?
Bà ấy kìm nén tức giận, nói: "Chúng tôi giúp nhà họ Trương các người nuôi cháu, người thiệt là chúng tôi, các người không phải lo gì hết, sao còn nói lời khó nghe như vậy?"
Mẹ chồng Trương hừ một tiếng: “Chúng tôi tự mình lo được, không cần các người làm việc tốt.”
Giang Xuyên không đồng ý để bọn họ đưa đứa bé đi: "Thằng bé vẫn còn mẹ ở đây, trách nhiệm nuôi dưỡng đứa bé không đến lượt các người."
“Vậy thì phải hỏi Đỗ Vãn Thu, cô ta có chịu nuôi con của chồng trước không!"
Nếu không có người nhà họ Giang gia ở đây, Đỗ Vạn Thu đã ném củ khoai tây nóng hổi này cho nhà họ Trương từ lâu rồi.
Không có đứa bé, hoàn cảnh của cô ở nhà họ Giang sẽ không đến nỗi khó xử như vậy.
Sau này sinh hai đứa con với Giang Xuyên, chuyện trong quá khứ sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
Nhưng bây giờ cô ta vẫn cần đứa bé này để giữ Giang Xuyên.
Trong lòng Đỗ Vãn Thu biết rõ, nếu cô ta để đứa bé về quê, Giang Xuyên cũng sẽ cho cô ta về cùng.
"Tôi sẽ không tách khỏi thằng bé."
Giọng nói vang, mạnh mẽ, không lay động.
Mẹ chồng Trương xì một tiếng, Đỗ Vãn Thu có loại đức hạnh gì, bà ta còn không biết?
Người này đúng là biết cách giả bộ!
"Dù thế nào thì tôi cũng phải đưa thằng bé đi, nếu các người dám ngăn cản tôi, tôi sẽ kiện các người."
Bà ta nhìn ngôi nhà lớn và chiếc ghế mềm mại dưới m.ô.n.g mình: “Đến lúc đó các người còn có thể sống tốt sao?”
Không cần phải nói, chiêu này thực sự đe dọa đến người nhà họ Giang.
Cha Giang làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí như bây giờ, ông ấy không muốn sự nghiệp của mình bị phá hủy vì một người không liên quan.
Ông ấy nghiêm túc nhìn người nhà họ Trương: “Để đứa bé ở lại, tiền trong tay Đỗ Vãn Thu cho các người."
Mẹ chồng Trương khó hiểu: “Tiền gì?”
"Tiền tuất*."
*Là khoản tiền do cơ quan bảo hiểm xã hội trả từ quỹ bảo hiểm xã hội cho thân nhân của người lao động, người có công với nước bị chết, theo quy định của pháp luật.
Mẹ chồng Trương vốn tưởng con mình phạm lỗi, nên mới mãi không nhận được tiền.
Hóa ra là Đỗ Vãn Thu cầm!
"Được lắm, chẳng trách ban đầu tôi không liên lạc được với cô ta, hóa ra cô ta có chủ ý như vậy! Đó là tiền con trai tôi dùng mạng của mình để đổi, mau trả lại cho tôi!"
Trái tim Đỗ Vãn Thu đang rỉ máu, tổng cộng hai nghìn tệ, biết bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được.
Bây giờ lại phải đưa cho nhà họ Trương, đúng là không cam lòng mà.
Thấy cô ta do dự, cha Giang nói: “Hoặc để họ đưa đứa bé về, hoặc là cô đưa tiền cho họ, giữ đứa bé lại."