Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 56

Mẹ chồng Trương không hài lòng với quyết định này, gào lên: "Tiền và đứa bè đều là của con tôi, dựa vào đâu tôi chỉ có thể lấy đi một thứ chứ?"

"Đỗ Vãn Thu là vợ của cậu ta, cầm một nửa tiền tuất cũng là đúng. Về phần đứa bé, bố không có ở đây đương nhiên là đi theo mẹ, điểm này không có gì phải nghi ngờ."

Mẹ chồng Trương giống như con vịt bị bóp cổ, chỉ có thể làm loạn: “Tôi không quan tâm, Đỗ Vãn Thu nhất định phải đưa toàn bộ số tiền cho tôi, nhà họ Giang các người cũng phải đưa một khoản tiền, nếu không tôi sẽ không giao đứa bé cho các người!"

"Dù sao nhà họ Trương chúng tôi cũng không có gì, nếu như lớn chuyện, sẽ chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Giang các người, các ngươi cũng không phải kẻ ngốc, hẳn nên biết chọn thế nào!"

Cái gì gọi là người chân đất không sợ người mang giày, lần này mẹ Giang nhìn thấy rồi.

Trong lòng bà ấy càng thêm oán hận Đỗ Vãn Thu, đúng là sao chổi mà, vừa vào nhà đã gây rắc rối cho họ.

Điều bà ấy quan tâm nhất chính là tương lai của chồng và con trai, nếu như bị những người này hủy hoại, không phải sẽ thua thiệt to à?

Thấy con trai nhất quyết giữ thằng nhãi con kia lại, mẹ Giang lập tức đưa ra quyết định.

Thôi thì bỏ tiền loại trừ tai họa đi.

Trước khi mọi người bày tỏ ý kiến, mẹ Giang đã nói: “Tiền trong tay Đỗ Vãn Thu đưa hết cho các người, nhà họ Giang chúng tôi cho thêm hai trăm tệ nữa, coi như là lễ hỏi Đỗ Vãn Thu, nếu như các người còn không đồng ý nữa thì cứ kiện đi.”

Mẹ chồng Trương đảo tròng mắt, nuôi một đứa bé phải mất mấy năm, cầm tiền trong tay còn thiết thực hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả nhà bọn họ ra đồng làm việc, cũng không tích góp được hai trăm tệ.

Vả lại còn có tiền tuất...

"Được, chúng tôi cầm tiền! Đỗ Vãn Thu và đứa bé chúng tôi không cần!"

Cả người Đỗ Vãn Thu run lên, số tiền kia là chồng của cô ta để lại cho cô ta và con!

Dựa vào đâu chỉ bằng một câu nói của những người này, đã cướp đi của cô ta?

Cha Giang đầy ẩn ý nhìn Đỗ Vãn Thu: "Nếu như cô không muốn, vậy thì tự mình giải quyết vấn đề đi, dù gì thì cô và con tôi cũng chưa lĩnh chứng."

Cô ta còn lựa chọn nào khác sao?

Lẽ nào vì nhà họ Trương mà làm mất lòng nhà chồng bây giờ ư?

Cô ta nhéo mạnh lòng bàn tay mình, nói: "Bố, mẹ, con sẽ nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ."

Đỗ Vãn Thu tự an ủi mình, nhà họ Giang sau này sẽ thuộc về Giang Xuyên, vậy cũng là của Đỗ Vãn Thu cô ta.

So với hai nghìn tệ kia, chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Chỉ có ở lại viện gia chúc, ở lại nhà họ Giang, mới là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu các người không còn ý kiến gì, vậy thì đưa tiền tuất cho nhà họ Trương, chúng tôi sẽ trả thêm hai trăm tệ nữa.”

Lúc này mẹ chồng Trương mới kịp phản ứng, vội hỏi: “Tiền tuất có bao nhiêu?”

"Hai nghìn tệ!"

Mẹ chồng Trương suýt thì ngất, đời này bà ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

Nhìn nụ cười tươi rói của người nhà họ Trương, Giang Xuyên cảm thấy không đáng thay anh em mình.

Người nhà như vậy, trước anh ta còn nghĩ gửi tiền ăn tết cho bọn họ.

Cũng tốt, lần này coi như là vạch rõ giới hạn.

Sau này anh ta sẽ thay anh em của mình, nuôi dạy con của cậu ấy thật tốt.

*

Ngày hôm sau Tiêu Thanh Như tan làm về nhà, từ xa cô đã nhìn thấy mẹ Giang đưa mấy người ra cửa.

Đỗ Vãn Thu ngoan ngoãn đi theo phía sau, hệt như một cô con dâu nhỏ nghe lời và hiểu chuyện.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt cô.

Khi họ đối diện nhau, mẹ Giang có chút xấu hổ, kể từ khi con trai bà ấy dây dưa với Đỗ Vãn Thu, khi gặp Tiêu Thanh Như, bà ấy sẽ vô thức cảm thấy áy náy.

Lần này nhà họ Giang làm chuyện mất mặt như vậy, về sau cũng không dám ngẩng đầu lên trước mặt nhà họ Tiêu nữa.

Bà ấy cố gắng cư xử tự nhiên, mỉm cười chào hỏi: "Thanh Như, đi làm về rồi đấy à."

Tiêu Thanh Như gật đầu, không có ý định nói chuyện với bọn họ.

Vừa định đi thì bị mẹ chồng Trương nắm lấy cổ tay.

Tiêu Thanh Như không thích tiếp xúc thân thể với người khác, lập tức thu tay lại nói: "Có chuyện gì?"

Vẻ mặt của cô rất thờ ơ, ai hiểu rõ cô cũng biết, đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của cô đang không vui.

Mẹ chồng Trương không biết, cho là cô đang xem thường người nhà quê, mới không muốn bị bà ta nắm nay.

Trong lòng hừ một tiếng, bây giờ bà ta cũng là người có tiền, trong túi có mấy nghìn tệ đấy!

Có tiền là có lòng tin, mẹ chồng Trương cười nói: "Cô gái này thật xinh đẹp, cháu có đối tượng chưa? Cháu trai thím là tiểu đội trưởng trong đội sản xuất, nếu chưa có đối tượng, vậy thím giới thiệu nó cho cháu nhé."

Tiêu Thanh Như: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment