Mẹ Giang xấu hổ đến đỏ cả mặt: "Thanh Như là diễn viên múa trong đoàn văn công, có rất nhiều đồng chí nam thích con bé, không cần lo không tìm được đối tượng."
Trong mắt mẹ chồng Trương lộ ra vẻ khinh thường: “Nhảy múa à, khác gì đào kép ngày xưa đâu."
Đỗ Vãn Thu cũng cảm thấy xấu hổ: “Bà không biết thì đừng có nói bậy, công việc của người ta là công việc đàng hoàng, bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu cũng không vào được."
"Vậy cũng không bằng tiểu đội trưởng đội sản xuất, thấy cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, nên tôi mới muốn giới thiệu mối nhân duyên tốt này cho cô ấy."
Tiêu Thanh Như suýt chút nữa bật cười: “Cháu trai của bà có triển vọng như vậy, người bình thường không xứng đâu.”
Mẹ chồng Trương đắc ý, hất cằm lên nói: “Đó là dĩ nhiên, có điều, công việc của cháu cũng có thể miễn cưỡng sánh đôi với nó."
Nếu như lúc này dưới đất có một cái hố, mẹ Giang muốn chui vào đó cho rồi.
Người này lấy đâu ra mặt mũi, tỏ ra oai phong trước mặt Thanh Như, ra cửa quên mang theo não à?
Cũng không nhìn xem chỗ này là chỗ nào!
"Đi nhanh lên đi, nếu không sẽ không bắt kịp chuyến tàu đêm đâu."
"Vội cái gì? Không bắt kịp thì mai về, cũng không phải là chúng tôi không có khả năng ở nhà khách."
Mẹ chồng Trương nhìn thấy Tiêu Thanh Như xinh đẹp, nghĩ nếu giới thiệu cô cho cháu trai mình, chắc chắn bà ta sẽ kiếm được một khoản phí giới thiệu.
Cô gái này xinh đẹp như vậy, cháu trai vui lên, cho mình mấy chục tệ cũng không phải là không thể.
Mẹ chồng Trương vui vẻ, chuyến đi này đúng là đáng giá, khắp nơi đều có cách kiếm tiền!
“Cô gái, thím nói với cháu, tuy có việc làm là chuyện tốt, nhưng điều quan trọng nhất đối với phụ nữ chúng ta là gả cho một người đàn ông tốt. Thím giới thiệu cho cháu chàng trai tốt nhất ở gần đây, không tin cháu về nhà với thím, tự mình đi gặp, chắc chắn cháu sẽ hài lòng."
"Bà bác, bà đang lừa buôn người đấy à?"
Một người đàn ông cao to mặc đồng phục chậm rãi đi tới, Tiêu Thanh Như quay đầu lại, khóe miệng vô thức cong lên.
Trên mặt Hứa Mục Chu mang theo nụ cười, nhưng lại khiến lòng người bồn chồn.
Mẹ chồng Trương không khỏi lùi lại vài bước, cách xa Tiêu Thanh Như một chút.
Bà ta cười gượng nói: "Đồng chí, cậu hiểu lầm rồi, tôi đang giới thiệu đối tượng cho cô ấy mà, không phải lừa buôn người gì đó đâu."
Cho dù không ra ngoài nhiều, nhưng mẹ chồng Trương cũng biết buôn người là tội nghiêm trọng, cái nồi này bà ta đội không nổi.
Hứa Mục Chu cười nửa miệng: "Lời bà nói vừa nãy tôi đều nghe được, dáng điệu rất giống một tên buôn người, tôi có lý do nghi ngờ bà muốn lừa đồng chí Tiêu, kiếm lợi ích mờ ám."
Có lẽ là trang phục trên người Hứa Mục Chu quá dọa người, hơn nữa anh còn cao to, dáng vẻ nhìn không dễ chọc, mẹ chồng Trương lập tức hoảng sợ.
"Cậu nói bậy, tôi thực sự chỉ đang giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhiều lắm, nhiều lắm là kiếm chút phí giới thiệu thôi."
"Phí giới thiệu?"
"Tìm vợ cho người khác, cũng phải có ý tứ một chút, đây là văn hóa chỗ chúng tôi."
Đúng là càng ngày càng quá đáng, mẹ Giang vội vàng giải thích với bọn họ: "Người ở quê đến không hiểu chuyện, để hai cháu chê cười rồi, Thanh Như, có thời gian rảnh thì đến nhà bác chơi nhé, bọn bác đi trước."
Nói xong, bà ấy ra hiệu cho Đỗ Vãn Thu kéo mẹ chồng Trương đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô đừng có kéo tôi, tôi tự mình đi được!"
"Nhà quê không hiểu chuyện là có ý gì? Bà coi thường người ở quê à?"
"Đừng tưởng tôi không biết, trước kia nhà họ Giang các người cũng ở nông thôn, chẳng qua là bà cưới được một người đàn ông có tiền đồ thôi, dựa vào đâu xem thường bọn tôi?"
“Còn cô gái vừa rồi, tôi giới thiệu tiểu đội trưởng đội sản xuất cho cô ấy đấy, cô ấy tự mình đi tìm, có thể tìm được một đối tượng có điều kiện tốt như vậy chắc?”
"Đúng là làm ơn mắc oán!"
Giọng mẹ chồng Trương rất lớn, người dân sống ở gần đó không nhịn được kéo đến xem náo nhiệt.
Đôi mắt của những người đó mang đầy giễu cợt và khinh thường, không ai thèm đồng tình với họ hết.
Mẹ Giang và Đỗ Vãn Thu vội cúi đầu xuống, nếu như có thể, bọn họ thực sự muốn bịt miệng bà ta lại.
Mẹ chồng Trương không biết, nên vẫn lải nhải, oán trách không ngừng.
Không thể nhịn được nữa, mẹ Giang từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Bà có biết Thanh Như là ai không?”
"Bố con bé là tư lệnh ở đây!"
Mẹ chồng Trương lập tức im lặng, đúng là không nhìn ra mà, cô bé này lại có người cha lợi hại như thế.
Trong lòng bà ta không khỏi chột dạ, than phiền nói: "Ai bảo các người không nói sớm, tôi nào biết gia thế của cô ấy to như vậy."
Đúng ra bà ta không nên nói những lời vừa nãy nhỉ?
Bà ta sợ hãi vỗ ngực, khó trách cô ấy ngay cả tiểu đội trưởng đội sản xuất cũng coi thường, hóa ra điều kiện gia đình tốt như thế.
“Nói mới nhớ, vừa rồi tôi còn nắm tay cô ấy, trở về mà kể cho người khác nghe, không phải bọn họ sẽ ghen tị với tôi đến c.h.ế.t à."
Đỗ Vãn Thu nghiến răng nghiến lợi, chỉ nắm tay Tiêu Thanh Như một lúc mà thôi, có cần thiết phải vui đến vậy không?
Đúng là thiển cận.
"Đi nhanh đi."
Xấu hổ c.h.ế.t mất.
Mong là đời này không bao giờ gặp lại nữa.
Lúc này, Đỗ Vãn Thu và mẹ Giang không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Chỉ cần có thể nhanh chóng đuổi người nhà họ Trương đi, bọn họ sẵn sàng trả bất cứ giá nào!