Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 58

"Anh về khi nào thế?"

"Buổi sáng, xử lý xong mọi việc là trở về."

Đôi mắt hạnh của Tiêu Thanh Như hơi cong lên: “Lần này đến, lại để tìm anh trai tôi à?"

Hứa Mục Chu cười khẽ một tiếng: “Tôi đến tìm em, đồng chí Tiêu, tôi có thể đến nhà em cọ bữa cơm không?"

Trước khi đi làm nhiệm vụ, Hứa Mục Chu có mang hai con cá đến nhà họ, lúc đó mẹ Tiêu nói, chờ anh trở về sẽ nấu cơm cho anh ăn.

Đến lúc này Tiêu Thanh Như mới hiểu, người này đúng là đang tính toán từng bước.

Đi một bước nhìn mười bước, cũng làm xong nhiệm vụ sớm để đến nhà họ cọ cơm.

Cô giả vờ ho khan nói: “Anh không báo trước, chắc mẹ tôi không chuẩn bị cơm cho anh đâu."

"À, buổi trưa tôi gọi điện thoại cho người trong nhà rồi."

Hứa Mục Chu nói ba chữ "người trong nhà" này quá tự nhiên, đến mức Tiêu Thanh Như không biết phải tim mình có vấn đề không, nên mới nghe được một chút thân mật trong đó.

“Nếu em không muốn tôi đến, vậy tôi qua phòng thông tin, gọi điện lại cho bác gái nói là tôi còn có việc phải làm."

Tiêu Thanh Như trợn mắt: "Hứa Mục Chu, anh đúng là ra vẻ đàn ông."

Nói xong, cô bước nhanh về nhà.

Hứa Mục Chu đuổi theo: "Vừa rồi tôi quên nói, Thanh Như, mấy ngày qua tôi rất nhớ em, mục đích đến cọ cơm cũng là để gặp em."

Khuôn mặt Tiêu Thanh Như ửng đỏ, cô không dám nhìn vào mắt Hứa Mục Chu, cúi đầu bước nhanh hơn.

Tiếng cười vui vẻ tràn ra khỏi khóe miệng anh, xem ra cô gái mình thích đã bắt đầu cư xử khác với mình rồi.

Hứa Mục Chu xoa xoa ngón tay, làm người đúng là nên thẳng thắn một chút.

Nếu anh cứ xấu hổ, không nói cho Thanh Như biết suy nghĩ của mình, giữa bọn họ sẽ không tiến triển nhanh như vậy.

Anh không xa không gần đi theo sau lưng Tiêu Thanh Như, cùng cô trở về nhà.

Hành động này giống như một tín hiệu, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, ngầm thừa nhận hai người đang tìm hiểu nhau.

Chân trước nhìn trò cười nhà họ Giang, chân sau thấy Hứa Mục Chu theo Tiêu Thanh Như về nhà, sự tương phản quá khác biệt, khiến người ta thổn thức không thôi.

"Tiểu Hứa, mau ngồi đi, làm nhiệm vụ có vất vả không? Bác hầm một nồi canh thịt dê, tối nay ăn nhiều một chút."

"Bác gái, để bác phải tốn kém rồi."

"Bố của Thanh Như thích ăn món này, nghe nói cháu muốn đến, cố ý bảo bác hầm cho cháu, đều là người nhà cả, cháu không cần phải khách sáo."

Nói xong, bà vội vàng bổ sung: "Cháu và Hoài Thư là bạn thân của nhau, ở trong mặt bác, cháu cũng là một nửa con trai của bác, không khác gì người nhà cả."

Đúng là chưa đánh đã khai, Tiêu Thanh Như cầm túi, bất đắc dĩ đi lên lầu.

Mẹ chồng nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng.

Bà đích thân rót một cốc nước cho Hứa Mục Chu, nói: “Cháu ngồi ở đây nhé, bác đi hấp bánh bao, lát nữa là có thể ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cháu giúp bác."

Mẹ Tiêu vốn định từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại, bà phải khảo sát trước cho con gái mình.

Nếu Tiểu Hứa không nhanh nhẹn, không phân biệt được ngũ cốc, thì cần phải dạy một chút, sau này cũng không thể con gái mình xuống bếp suốt được, đúng không?

Nếu như thực sự không học được, thì phải nhìn thái độ của thằng bé, nhìn xem thằng bé có lòng mà không có sức, hay là cố tình lười biếng.

Nếu là loại người sau, dù thằng bé có xuất sắc, sự nghiệp có rực rỡ thế nào, bà cũng không đồng ý gả con gái mình cho thằng bé.

"Được, vậy nhờ cháu giúp bác vậy."

"Dạ."

Anh đặt áo khoác lên sô pha, rửa tay rồi vào bếp phụ giúp.

Phòng của Tiêu Thanh Như nằm ở trên phòng bếp, mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng bếp.

"Tiểu Hứa, hóa ra cháu cũng biết nấu ăn, đúng là không nhìn ra mà, nấu ăn khá giỏi đấy."

“Bố mẹ cháu làm việc ở trong xưởng, buổi trưa không về nhà, từ lúc năm tuổi cháu đã tự nấu ăn rồi."

"Nghe nói người đi làm trong xưởng đều ở trong nhà ngang* à?"

*Gốc là đồng tử lâu, một loại kiến trúc chung cư Trung Quốc từ những năm 8-90, thường dành cho tầng lớp nghèo ở, có 3 – 6 tầng và không có thang máy. Các phòng liền kề đường đi, thường có kết cấu dưới 20m2, không có nhà vệ sinh, phòng tắm hay phòng bếp riêng.

"Không nhất thiết ạ, nhà cháu ở tứ hợp viện."

"Nhà cháu có anh chị em không?"

“Cháu là con một, lúc sinh cháu mẹ cháu bị khó sinh, nên không sinh thêm nữa."

"Thật là đáng tiếc, sau này các cháu phải hiếu thảo với bố mẹ."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật, gì mà "các cháu"?

Dưới lầu vẫn tiếp tục trò truyện, mẹ Tiêu hỏi gần như mọi thứ về nhà họ Hứa.

Còn Tiêu Thanh Như đứng ở bên cửa sổ, nghe rõ gần hết.

Cô biết mình có tình cảm với Hứa Mục Chu.

Nói ra đúng là xấu hổ, hóa ra cô không trụ được lâu như mình nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment