Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 59

Cân nhắc đến tâm trạng của Tiêu Thanh Như, trên bàn cơm hai trưởng bối cũng không gặng hỏi Hứa Mục Chu, chỉ xem anh như vị khách bình thường.

"Tiểu Hứa, tết năm nay cháu có được nghỉ phép không?"

"Có ạ, cháu được nghỉ một tháng.cơ."

"Vậy cháu có về Bắc Kinh không? Nếu như không thì có thể đến nhà bác ăn tết."

Mặc dù Hứa Mục Chu rất muốn ăn tết cùng Tiêu Thanh Như, nhưng trưởng bối trong nhà vẫn còn đang đợi anh trở về.

Năm nay không có kỳ nghỉ dài, đã một năm anh không về Bắc Kinh, lần này dù thế nào cũng phải về thăm cha mẹ.

Tiếc là, không thể xem hội diễn năm mới, nghe nói hôm đó Tiêu Thanh Như sẽ biểu diễn múa đơn.

"Đến cuối năm mới có dịp trở về nhà, nên nhất định phải về ăn tết, bác gái, cảm ơn lòng tốt của bác."

"Đúng vậy, bình thường cháu vẫn luôn ở bên này, bố mẹ cháu chắc chắn là rất nhớ cháu, nên trở về đón tết cùng họ, năm sau quay lại, lại đến nhà bác làm khách."

"Nhất định ạ."

Đều là người làm cha làm mẹ, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, nếu con trai họ vì theo đuổi đồng chí nữ, mà không về nhà ăn tết, chắc chắn bọn họ sẽ rất buồn.

Cha Tiêu và mẹ Tiêu càng ưng Hứa Mục Chu hơn, trăm việc lành, hiếu thảo làm đầu, nếu như ngay cả cha mẹ anh cũng quan tâm, vậy thì bọn họ cũng không dám giao con gái cho anh.

Có Giang Xuyên là vết xe đổ lần trước, cha Tiêu và mẹ Tiêu càng cẩn thận với với hôn sự của con gái hơn.

Tiêu Hoài Thư im lặng không nói lời nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy cách chức "anh vợ" cũng không còn xa nữa.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu chuẩn bị rời đi.

"Thanh Như, con tiễn Tiểu Hứa đi."

"Để anh con đi."

"Con tập luyện mệt gần c.h.ế.t rồi, về nhà mẹ còn sai con."

Tiêu Hoài Thư như dính vào ghế, bất động.

Hứa Mục Chu mặt đầy ân cần nói: “Bác nói rồi mà, người một nhà không cần khách sáo, không cần tiễn cháu đâu ạ."

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Đi thôi, bác sẽ tiễn cháu.”

Không biết ở ngoài hai người nói gì, một lúc sau mẹ Tiêu mới quay lại.

Thấy con gái đã rửa bát xong, bà lại bắt đầu chê con trai.

"Từ giờ trở đi, con và Thanh Như thay nhau rửa bát, con lười quá mới không tìm được vợ đấy."

"Mẹ, nhà là do con quét đấy."

“Đàn ông thì phải chịu khó hơn, việc gì cũng làm, như vậy mới được mến."

Anh ấy nhìn cha đang ngồi ở ghế chính giữa, nói: “Con cũng chưa thấy bố làm việc nhà bao giờ.”

Cha Tiêu: ". . ."

Thằng nhóc này, dám quản cả ông.

Có phải ngứa da rồi không?

Mẹ Tiêu cười nói: “Trước đây bố con làm rất nhiều việc, giờ là bởi vì bận rộn công việc, hơn nữa các con đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà rồi, nên mới ngồi không mặc kệ."

"Được rồi, sau này Thanh Như không cần rửa bát nữa, mọi việc giao hết cho con, chỉ cần mẹ đừng nhắc gì đến con dâu nữa là được."

Mẹ Tiêu tức giận đập đầu anh ấy: “Bảo con cưới vợ mà giống như đòi mạng con thế? Nhìn bạn bè của con kìa, mấy thằng bé gần như thành gia lập nghiệp hết rồi phải không?"

Tiêu Hoài Thư muốn nói còn có Hứa Mục Chu, nhưng xét đến tình huống hiện tại, xem ra cũng không còn xa lắm.

Dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Hứa Mục Chu, chỉ cần Thanh Như gật đầu nói yêu đương với anh, người này sẽ lập tức đăng chuyện kết hôn lên báo.

"Mẹ, có phải mẹ có muốn bế cháu trai rồi không?"

"Con nói gì cơ?"

"Thay vì trông chờ vào con, không bằng trông chờ vào Thanh Như còn thực tế hơn."

Tiêu Thanh Như lập tức phản bác: “Anh, anh đừng có chuyển mục tiêu."

Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không nghĩ có con sớm như vậy.

Tiêu Hoài Thư cười nói: "Em cảm thấy Hứa Mục Chu thế nào? Cậu ấy không còn trẻ nữa, bằng tuổi anh, nếu không anh giới thiệu cậu ấy cho em nhé, để sang năm mẹ được ôm cháu."

Tiêu Thanh Như: ". . ."

"Mặc dù cậu ấy có hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ cách em có năm tuổi, giống như mẹ chúng ta đã nói, người lớn tuổi biết yêu thương và chiều chuộng hơn."

Giọng điệu mang theo trêu chọc, giống như nói đùa, Tiêu Thanh Như đột nhiên bối rối, anh cô rốt cuộc có biết chuyện giữa cô và Hứa Mục Chu không?

Cô ngượng ngùng nói: "Anh nói nhảm gì thế? Mẹ nói những lời như vậy khi nào? Em chỉ nhớ mẹ chê anh nói nhiều, lắm chuyện!"

Anh ấy sờ cằm, nghiêm túc nói: "Em chê Hứa Mục Chu à? Vậy để anh nghỉ lại, đảm bảo sẽ tìm cho em một chàng trai có một không hai."

"Anh không đi làm bà mai đúng là đáng tiếc."

Tiêu Hoài Thư bật cười: “Nói đến đây, trên đường về nhà anh nghe được chút tin đồn, nghe nói mẹ chồng cũ Đỗ Vãn Thu giới thiệu đối tượng cho em?"

Anh ấy vừa nói xong, mẹ Tiêu đã bùng nổ.

"Bà ta là thứ gì vậy, lại dám xíu vào chuyện của Thanh Như nhà chúng ta! Mẹ và bố con vẫn còn ở đây, cần bà ta phải giới thiệu đối tượng chắc? Có biết xấu hổ hay không?"

Tiêu Thanh Như vội vàng kéo tay mẹ nói: “Đừng vì bọn họ mà tức giận, không đáng đâu ạ.”

"Đúng vậy, đau đầu nhất là nhà họ Giang, giờ Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu đã kết hôn, bọn họ cũng có quan hệ với nhà họ Trương."

“Bọn họ đáng bị như vậy.” Mẹ Tiêu mắng: “Cưới nhầm vợ hủy hoại ba đời, chờ đi, phúc của bọn họ còn ở phía sau."

Tiêu Thanh Như nhớ lại, lúc những người đó rời đi không mang theo đứa bé, xem dáng vẻ là đã cầm tiền, nếu không bọn họ cũng sẽ không vui vẻ rời đi.

Không biết có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng Tiêu Thanh Như luôn cảm thấy chỉ cần đứa bé còn ở đó, bất cứ lúc nào nhà họ Trương cũng có thể đổi ý, sau đó dùng chuyện này tống tiền nhà họ Giang.

Không biết liệu họ đã ký thỏa thuận hay là thứ gì tương tự hay chưa.

Tiêu Thanh Như thường xuyên nghe đài, hiểu rõ rất nhiều chuyện, biết là lời hứa suông không đáng tin.

Nó chỉ có thể ràng buộc người có đạo đức, có giới hạn.

Nếu gặp phải kẻ không biết xấu hổ, đó mới là rắc rối.

"Mẹ, tháng sau con có buổi biểu diễn, khi nào mẹ vào thành phố cùng con một chuyến đi, con mua ít đồ."

"Được, cũng lâu rồi mẹ không đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như nói một câu, đã thành công di dời sự chú ý của mẹ Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment