Lúc làm việc Hứa Mục Chu chú trọng nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn, nhận thấy thái độ buông lỏng của Thanh Như, thế là rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu công khai theo đuổi cô.
Đôi khi anh mời Tiêu Thanh Như đi ăn ở nhà ăn, đôi khi lại đưa đón cô đi làm, thỉnh thoảng còn mang ít đồ ăn đến nhà họ Tiêu.
Những lúc như vậy, trưởng bối nhà họ Tiêu sẽ giữ anh ở lại ăn cơm.
Hứa Mục Chu gần như dành hết thời gian rảnh rỗi của mình cho Tiêu Thanh Như.
Có người cười nhạo anh, nói anh ngốc, đồng chí nữ còn chưa gật đầu đồng ý hẹn hò với anh đâu, sao anh đã vội tiêu tiền cho người ta?
Nếu cuối cùng không theo đuổi được đồng chí Tiêu, vậy không phải công cốc hết à?
Hứa Mục Chu không quan tâm đến cái nhìn của người khác, anh dùng cách của mình, theo đuổi cô gái mình thích.
Mặc dù Tiêu Thanh Như vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh, nhưng Hứa Mục Chu lại thấy rất vui.
Trước đây anh chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, thầm thích Tiêu Thanh Như, như bây giờ anh đã rất hạnh phúc rồi.
Cuộc sống êm đềm trôi qua, chớp mắt đã đến năm mới.
Hứa Mục Chu phải đi tàu hai ngày mới về đến nhà, vừa được nghỉ một cái anh đã lên đường về Bắc Kinh.
Trước khi đi, anh vẫn muốn gặp Tiêu Thanh Như, nên đã hẹn cô ra ngoài.
Nhìn xung quanh, Tiêu Thanh Như có hơi căng thẳng, vì nơi này có rất ít người đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ trông giống như người yêu, đang lén lút hẹn hò vậy.
Để cô yên tâm, Hứa Mục Chu cố tình giữ khoảng cách hai mét với cô, cho dù có người đi ngang qua nhìn thấy cũng sẽ không bàn tán.
"Khi nào anh đi?"
"Sáng sớm ngày mai."
Tiêu Thanh Như hắng giọng: “Có cần tôi tiễn anh không?”
Hai mắt Hứa Mục Chu sáng lên: “Em đồng ý hẹn hò với anh rồi à?”
Cô đồng ý hẹn hò khi nào?
Người này đúng là biết tát nước theo mưa!
Tiêu Thanh Như tức giận nói: “Tôi không có nói thế, anh đừng hiểu lầm.”
Hứa Mục Chu sờ sờ gáy, cười nói: "Tôi hiểu ý của em."
"Vậy anh nói thử xem, ý của tôi là gì?"
Hứa Mục Chu biết cô vẫn chưa hoàn toàn quyết định, có lẽ còn đang do dự.
Điều này nói rõ, biểu hiện của anh còn chưa đủ tốt, để khiến cô hoàn toàn yên tâm.
Đây là vấn đề của anh.
Hẹn hò là muốn kết hôn, do dự cũng là bình thường, anh có thể cho cô thêm thời gian.
"Đừng có vội quyết định, tôi sẽ chờ em."
Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy dịu dàng, như thể nhấn chìm người ta ở trong đó.
Có lẽ vì tình yêu của anh quá lớn, nên Tiêu Thanh Như luôn vô thức né tránh ánh mắt của Hứa Mục Chu.
Cô biết mình có cảm tình với anh, hoặc là nói có hơi thích, nhưng vẫn còn cách yêu rất xa.
Bởi vì không thể bỏ ra tình cảm ngang bằng, nên cũng thiếu tự tin đối mặt.
Hứa Mục Chu nói sẽ đợi cô, Tiêu Thanh Như biết anh thực sự hiểu cô.
Anh biết sự do dự của cô.
Cũng hiểu sự lo lắng của cô.
Khóe miệng cô nở nụ cười, loại cảm giác này thật tuyệt.
"Anh còn chưa nói, muốn tôi tiễn anh hay không."
“Tôi không muốn em tiễn, nhưng…”
Người này lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, Tiêu Thanh Như hợp tác hỏi: "Nhưng cái gì?"
"Khi tôi quay lại, tôi muốn em đón tôi."
Hứa Mục Chu được nghỉ phép một tháng, ngày trở về vẫn chưa xác định, Tiêu Thanh Như không biết đến lúc đó có thời gian hay không.
"Khụ, để xem tình hình đã." Cô bổ sung thêm: "Có thời gian thì đi đón anh."
“Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tiêu Thanh Như nghi ngờ nhìn Hứa Mục Chu: “Nói vòng vèo một vòng như vậy, đừng bảo mục đích của anh là gọi điện thoại cho tôi đấy nhé?"
Hứa Mục Chu: "..."
Biểu hiện của anh rõ như vậy sao?
Làm sao cô có thể đoán được?
Anh mặt dày nói: “Tôi không biết cụ thể khi nào thì mới về, nên mỗi ngày sẽ gọi điện cho em một lần.”
Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu như nhìn một người phá của: “Tiền điện thoại đắt lắm.”
"Không sao, tôi còn có tiền để dành."
Hiện nay, rất nhiều người gửi lương về nhà, Tiêu Thanh Như tự hỏi, không biết Hứa Mục Chu có như vậy không.
“Viết thư đi, bạn bè của tôi đều ở Tây Bắc cả, tôi vẫn chưa trải qua cảm giác được nhận thư.”
Hứa Mục Chu thầm vui mừng trong lòng, việc này không phải có nghĩa là, Thanh Như chỉ từng gửi thư với anh thôi sao?
"Được, tôi sẽ viết thư cho em."