Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 61

Hứa Mục Chu trở về Bắc Kinh.

Nhưng do thời gian trước cả hai vẫn luôn ở chung một chỗ, lần này anh rời đi khiến cho Tiêu Thanh Như không thể làm quen được, số lần cô nhớ tới anh càng ngày càng nhiều.

Vào một buổi tối nọ, người đó thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Mọi chuyện cô và Hứa Mục Chu trải qua trong mơ có sự khác biệt, lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp anh là ở nhà.

Cảnh tượng trong giấc mơ và trong trí nhớ giống nhau như đúc, trừ việc không có Giang Xuyên.

Còn cô cũng không trốn tránh Hứa Mục Chu.

Lúc tỉnh giấc, Tiêu Thanh Như lại suy nghĩ, nếu như ban đầu cô không thành đôi cùng Giang Xuyên, vậy thì bây giờ mọi chuyện sẽ như thế nào.

Vừa nghĩ đến giả thiết này, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất kinh ngạc, cô từng cho là cho tới bây giờ mình vẫn không hối hận về lựa chọn lúc mới biết yêu.

Nếu nói như Tống Viện, là do cô tự chọn rắc rối.

Mối tình đầu giữa cô và Hứa Mục Chu đã c.h.ế.t yểu vì sự tồn tại của Giang Xuyên.

Chính bởi vì cô thích Hứa Mục Chu, cho nên mới tiếc nuối, mới biết hối hận.

Sau này suy nghĩ lại một chút, câu nói đó cũng không phải là không có lý.

Vậy cô sẽ vui vẻ hướng về Hứa Mục Chu!

Nghĩ thông suốt được điều này, Tiêu Thanh Như đột nhiên rất nhớ Hứa Mục Chu, hy vọng anh sẽ trở về thật nhanh.

Lần này cô sẽ không né tránh nữa, sẽ không chần chờ nữa.

Vào tối giao thừa, Tiêu Thanh Như lần đầu tiên biểu diễn múa đơn, người nhà cô đều được mời đến xem buổi biểu diễn.

Mẹ Tiêu còn nóng lòng hơn so với người trong cuộc, cánh tay cha Tiêu bị bóp đến mức gần như xanh cả lên.

"Tại sao Thanh Như còn chưa ra vậy?"

"Người xuất hiện sau cùng là người lợi hại nhất, từ từ chờ đi."

"Thật sự là như thế sao? Em cứ cho rằng phải ra diễn trước mới là tốt nhất."

Khóe miệng cha Tiêu cong cong, ông cũng không nói gì thêm.

"Chờ đi, sẽ nhanh thôi."

Hậu trường có chút hỗn loạn, đội trưởng đội múa tìm được Tiêu Thanh Như.

"Thanh Như, chuẩn bị xong chưa, em sắp ra diễn rồi."

"Sẵn sàng rồi ạ."

"Thể hiện tốt một chút nhé."

"Vâng."

Nhìn vào gương để sửa sang lại trang phục múa, Tiêu Thanh Như hít sâu một hơi. Buổi biểu diễn hôm nay không thể có sai lầm, không thể phụ sự tin tưởng của lãnh đạo được.

Giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng, khi nghe nói người tiếp theo lên sân khấu là Tiêu Thanh Như, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Đây chính là nữ đồng chí xinh đẹp nhất đoàn văn công, nghe nói cô múa cũng rất xuất sắc, hôm nay có thể xem no mắt rồi.

Thay mặt cha Giang, Đỗ Vãn Thu cũng tới xem buổi diễn.

Nghe tiếng ủng hộ chung quanh, sự ghen tị trong lòng cô ta càng ngày càng sâu sắc, đến mức khuôn mặt cũng dần nhăn nhó.

Trong đoàn văn công có nhiều người biết khiêu vũ mà, có cần phải tâng bốc Tiêu Thanh Như như vậy không?

Có vẻ chắc cũng do nể mặt cha cô thôi.

Cô ta lại nhìn Giang Xuyên bên cạnh, sau đó nhìn chăm chăm về phía sân khấu.

Trong nháy mắt đã thấy Tiêu Thanh Như lên sân khấu, ánh mắt Giang Xuyên sáng lên, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi giống như những người chung quanh.

Sự tủi thân trong lòng Đỗ Vãn Thu biểu hiện rõ lên trên mặt, người xung quanh đều đang cười, chỉ có cô ta là bày ra vẻ đau khổ.

"Đừng làm nhà chúng ta mất mặt."

"Mẹ, chẳng qua là do cơ thể con không thoải mái, không có ý tứ gì khác."

Bà Giang liếc cô ta, sớm không thoải mái, muộn không thoải mái, lại phải canh ngay lúc Thanh Như biểu diễn mà làm mình làm mẩy, thật sự coi người khác là kẻ ngu hay sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có cơ hội được xem Thanh Như biểu diễn là may mắn của cô, đừng có mà không biết điều."

Nắm thật chặt lòng bàn tay, cô ta mới kiềm chế được sự kích động muốn phản bác.

Trong lòng cô ta thầm mắng, các người có tâng bốc Tiêu Thanh Như như thế nào đi nữa thì cô ta cũng đâu có thành con dâu nhà họ Giang được.

Người nhà họ Tiêu cũng sẽ không vì vậy mà cùng khôi phục mối giao tình với nhà họ Giang, không thấy vừa rồi mẹ Tiêu Thanh Như không hề ngó ngàng gì đến bọn họ sao?

"Bày một gương mặt người c.h.ế.t cho ai xem vậy, ai không biết còn tưởng rằng chúng tôi bạc đãi cô, nếu không muốn xem thì biến đi nhanh đi, chúng tôi cũng không cầu xin cô phải tới."

"Mẹ, con không có."

Thấy nước mắt ứa lên trong hốc mắt Đỗ Vãn Thu, bà Giang liền thấy bực bội.

"Không có gì? Tôi cũng không phải là đàn ông, không nuốt nổi cái bộ dạng đó của cô, cô bớt cái thái độ như nước đái mèo đó đi, cô không sợ mất mặt chứ tôi thì sợ đấy."

Bình Luận (0)
Comment