Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 62

Tiếng nói chuyện đã bị tiếng reo hò và âm nhạc át đi, nhưng Đỗ Vãn Thu luôn cảm thấy những người ngồi gần đó đều nghe được.

Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, cảm thấy bọn họ đang xem kịch vui, đang cười nhạo cô ta.

Nơi đây rất náo nhiệt, nhưng Đỗ Vãn Thu cảm thấy cả người đều lạnh đi.

Cô ta kéo kéo quần áo Giang Xuyên: "Em muốn đi về."

Giang Xuyên vẫn còn chưa thoát được màn biểu diễn của Tiêu Thanh Như, trong đầu anh ta chỉ tràn đầy bóng dáng vừa mềm mại lại nhẹ nhàng của cô.

Đột nhiên bị Đỗ Vãn Thu kéo trở về thế giới hiện thực, ánh mắt anh ta liền nhuốm màu tức giận.

"Không muốn xem biểu diễn, vậy tại sao lúc nãy cô lại tới đây? Ở nhà trông con không được sao, còn đỡ làm phiền chị Vương nữa."

Đây lần đầu tiên Giang Xuyên nói chuyện với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu không nể nang gì như vật.

Rất rõ ràng, không có bất kỳ che giấu nào mà nói cho Đỗ Vãn Thu rằng hiện tại tâm trạng anh ta đang rất không tốt.

Nếu như lời bà Giang vừa nói cũng chỉ khiến cho Đỗ Vãn Thu cảm thấy không thoải mái, cảm thấy tủi thân, thì bây giờ sự ghét bỏ của Giang Xuyên chính là một cây d.a.o đ.â.m thẳng vào trong tim Đỗ Vãn Thu.

Trước kia anh ta không phải như vậy.

Cô ta nhìn Giang Xuyên một cách uất hận, tựa như đang nhìn một tên đàn ông phụ bạc.

"Ở đây còn có nhiều người như vậy, có thể dừng khóc được chưa?"

Giang Xuyên vừa dứt lời, nước mắt Đỗ Vãn Thu liền rơi xuống.

Cô ta cưới Giang Xuyên là để có những tháng ngày tốt đẹp, không phải để biến thành nơi trút giận của bọn họ!

Cô ta vẫn cố chấp hỏi: "Chúng ta có thể về nhà sớm được không?"

"Cô muốn về thì tự về đi."

Giang Xuyên vội vàng quay lại nhìn sân khấu, thế nhưng đoạn múa của Tiêu Thanh Như chỉ có ba phút, Đỗ Vãn Thu làm loạn một lát đã đến hồi cuối, anh ta chỉ kịp xem được một động tác kết thúc.

Tiêu Thanh Như vừa cúi người chào kết trên sân khấu, dưới khán đài bùng nổ một tràng vỗ tay như sấm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù cố ý không xem Tiêu Thanh Như biểu diễn, nhưng Đỗ Vãn Thu cũng có thể cảm nhận được rằng màn trình diễn này thành công đến mức nào từ bầu không khí ở đây.

Giờ phút này, trong mắt tất cả mọi người chỉ có Tiêu Thanh Như.

Bao gồm cả chồng cô ta, Giang Xuyên.

Nhìn lên sân khấu, đèn sáng rực chiếu vào người Tiêu Thanh Như, nhìn cô rất chói mắt.

Cho dù cách một khoảng xa, Đỗ Vãn Thu cũng có thể thấy nụ cười trên khóe miệng đối phương.

Độ cong ấy tựa như đang giễu cợt cô ta, rằng lấy được thân thể Giang Xuyên, nhưng không có được trái tim của Giang Xuyên.

Đỗ Vãn Thu khóc lóc rời đi trước, không thèm để ý mặt mũi người nhà họ Giang chút nào.

Khoảng thời gian này đã khiến cho vẻ ngoài hòa bình bị phá vỡ, bà Giang giận đến mức tay cũng phát run: "Con nhìn thử đi, đó chính là người mà con nhất quyết muốn kết hôn đấy, sống hẹp hòi như vậy, mặt mũi bị cô ta ném sạch sẽ hết rồi."

"Ai cưới cô ta thật sự là xui xẻo, uổng công mẹ còn tính dẫn cô ta đi ra ngoài trải nghiệm thêm."

"Sau này cứ cho ở nhà đi, đỡ phải đi ra ngoài rồi xấu hổ mất mặt."

Hiếm khi Giang Xuyên không cãi lại mẹ mình.

Trong lòng anh ta vẫn còn tiếc nuối vì không xem được phần vũ đạo đặc sắc nhất vừa rồi.

Mấy tháng trôi qua, khả năng của Thanh Như còn tốt hơn so với trước đó.

Cô là dạng trời sinh đã thuộc về sân khấu, chỉ cần đi đúng con đường thì sẽ có hào quang rực rỡ.

Trong lúc Giang Xuyên hào hứng vì Tiêu Thanh Như, anh ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nếu như bọn họ không chia tay, chắc vào lúc này anh ta đã có thể đi ra hậu trường tặng quà cho Thanh Như.

Chỉ cần là một quyển sách, hoặc là một cây viết, là có thể làm cho Thanh Như thấy vui vẻ rất lâu.

Cô vốn chính là người rất dễ thỏa mãn.

Nhưng bây giờ anh ta đã không còn tư cách.

Sau buổi biểu diễn đêm giao thừa, Tiêu Thanh Như liền nghỉ ngơi.

Ngày mùng một đầu năm không thể nằm ì trên giường mãi, từ sáng sớm cô đã thức dậy tập luyện.

"Thanh Như, con xuống xem thử này, không biết ai gửi đồ cho con, mới vừa rồi có một đồng chí nhỏ đưa tới."

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thanh Như là nghĩ đến Hứa Mục Chu, nhưng anh chỉ mới về Bắc Kinh chưa được mấy ngày, có gửi đồ cũng không đến nhanh như vậy.

Cô liếc nhìn địa chỉ, là từ thành phố gửi tới.

Lại nhìn thử thông tin người gửi món hàng này, thật sự là Hứa Mục Chu.

Tim cô đột nhiên đập điên cuồng không thể khống chế, là do cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ ập đến.

"Mẹ, con lên lầu trước, lát nữa có chuyện gì cần mẹ cứ gọi con."

"Con bận thì cứ lên đi, nếu có người tới chúc Tết thì lại xuống đây."

"Vâng."

Bình Luận (0)
Comment