Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 64

Thái độ của Hứa Mục Chu vẫn không thay đổi, anh biết điều kiện gia đình mình kém hơn Thanh Như, cho nên anh sẽ dốc hết sức lực đối xử tốt với cô, vẫn sẽ cố gắng tiến lên, bù lại cho cô một tiền đồ thật đẹp.

Cả đời này chỉ có chuyện thích Thanh Như là ưu thế duy nhất của anh.

Cho nên anh sẽ đối tốt với Thanh Như thêm một chút, lại thêm một chút...

"Cha, mẹ, phi công chúng con có nhiều không gian để thăng tiến, cơ hội cũng nhiều, sau này con sẽ không để Thanh Như phải tủi thân, hai người đừng lo lắng."

Mẹ Hứa la con trai một cái: "Con có nói cũng vô dụng, phải để người ta cảm thấy con có năng lực, sẽ không để cho con gái cưng của người ta bị thiệt thòi mới được."

"Người nhà họ Tiêu rất tốt, Thanh Như cũng rất tốt."

Nghe anh nói như vậy, cha Hứa cùng mẹ Hứa biết có khuyên nữa cũng không được, trừ việc ủng hộ anh hết sức thì còn có thể làm gì?

Nói chung là không thể nhìn con trai sống độc thân chứ đúng không?

Hai người bọn họ đều có công việc, suốt mấy chục năm nay đã để dành được một khoản tiền, có một tòa tứ hợp viện rộng rãi ở Bắc Kinh.

Nếu như cuộc hôn nhân này thật sự thành, sui gia tới nhà làm khách, cũng không đến nỗi tỏ ra quá chế giễu.

"Cô bé đó có thích con không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thích."

Hứa Mục Chu cười hơi ngây ngô.

Mẹ Hứa cảm thấy không nhìn nổi: "Vậy sao con nói cô ấy không được xem là đối tượng của con?"

"Cô ấy còn phải suy nghĩ thêm một chút."

"Phải, nếu là lúc trước thì coi như là cô ấy sẽ gả đi, thận trọng một ít cũng là chuyện thường tình."

"Sau khi các con quyết định xong mọi chuyện, con phải gọi điện thoại cho chúng ta ngay, mẹ và cha con sẽ chuẩn bị sính lễ cho đám hỏi."

Mẹ Hứa nói lải nhải: "Người khác có thì chúng ta cũng phải có, ba chỉ vàng và một chiếc nhẫn, chúng ta sẽ cho thêm hai ngàn đồng tiền sính lễ đám hỏi, dẫu sao đồng chí Tiêu cũng không giống như người khác."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Đến lúc đó con sẽ gửi thêm tiền phụ cho mẹ."

"Chúng ta không cần tiền của con, bây giờ lương tháng của cha con là ba mươi tám đồng, của mẹ là hai mươi lăm đồng, để dành đến cuối năm thế nào cũng có thể được năm trăm đồng tiền, phần sính lễ đám hỏi này chúng ta vẫn lo được."

Hứa Mục Chu trêu bà: "Trước đây không phải mẹ nói con phải tự mình tích góp tiền, sau này dùng để cưới vợ sao?"

"Nếu là dùng hết tiền trợ cấp rồi thì sau này làm sao con nuôi gia đình? Cũng không thể để cho vợ con nuôi con chứ?"

Bọn họ chỉ có một đứa con trai như vậy, dù sao mọi thứ trong nhà cuối cùng đều sẽ là của anh, không cần phải tính toán nhiều như vậy.

Quan trọng nhất chính là bày tỏ sự chân thành, để cho người lớn trong nhà họ Tiêu yên tâm gả con gái cưng cho con trai nhà bọn họ.

Chỉ trong một bữa cơm, người nhà họ Hứa đã hàn huyên từ chuyện sính lễ đám hỏi cho tới cả chuyện kết hôn.

"Đến lúc đó các con sẽ làm lễ cưới ở đâu?"

"Ở Tây Bắc đi, đến lúc đó cha mẹ cũng đi, xem thử nơi làm việc của con."

"Cũng được, gia cảnh nhà họ Tiêu cũng đặc biệt, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đợi lần sau con dẫn con dâu mới về nhà, chúng ta nấu thêm ít thức ăn mời hàng xóm xung quanh, náo nhiệt một chút."

"Vâng, nghe mẹ."

*

Hứa Mục Chu là thằng bé có tương lai nhất trong con hẻm, nghe nói anh về nhà ăn tết, mấy nhà hàng xóm chúng quanh cũng có chút tính toán.

Nếu gả được con gái vào nhà họ Hứa, vậy không phải có thể thừa kế công việc của hai người kia sao?

Công việc bây giờ đều là đèn nhà ai nấy sáng, Hứa Mục Chu không dùng được, cho sui gia là chuyện hợp tình hợp lý.

Trừ công việc, nhà bọn họ cũng rất lớn, sau này hai vợ chồng trẻ đều sẽ ở Tây Bắc, hai người lớn nhà họ Hứa không ở đây nữa thì có thể sang bên đó dưỡng lão, tứ hợp viện sẽ được xử lý như thế nào, không phải vô cùng rõ ràng sao?

Bản thân Hứa Mục Chu cũng giỏi giang, nghe nói là lái máy bay, vậy gả con gái cho anh cũng sẽ nở mày nở mặt.

Vì vậy, bắt đầu từ mùng một đầu năm, ngày nào cũng có rất nhiều người tới nhà thăm hỏi.

Mẹ Hứa cũng hoài nghi liệu có phải ngưỡng cửa nhà mình sắp bị giẫm nát hay không.

"Tiểu Chu nhà anh chị đâu, sao không thấy thằng bé?"

"À, nó đi ra ngoài gửi thư rồi."

Bình Luận (0)
Comment