"Nghỉ phép mà còn bận rộn như vậy?"
"Người trẻ tuổi mà, viết thư cho cô bé mà nó thích, ngày nào cũng viết một phong thư, đến giờ là đi gửi ngay, tôi thấy cả lúc đi học thằng bé cũng không nghiêm túc được như vậy."
"Hả? Tiểu Chu cũng nói đối tượng, sao lúc trước tôi không nghe nói gì?"
"Cũng là chuyện gần đây thôi, lúc trước con gái nhà người ta vẫn chưa đồng ý với thằng bé."
Người hàng xóm vỡ òa trong lòng, ánh mắt cô gái này cao thế, còn coi thường cả Hứa Mục Chu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phải biết nhà họ Hứa chính là một tảng thịt béo!
Thêm nữa dáng dấp Hứa Mục Chu cao to cường tráng, gương mặt vô cùng anh tuấn, mà lại còn có người coi thường anh!
"Vậy bây giờ người ta có đồng ý qua lại với thằng bé chưa?"
"Cũng được tám chín phần đi."
"Coi bộ sang năm có thể uống rượu mừng nhà anh chị rồi."
"Mong là được như vậy."
Những thứ mẹ Hứa nói vừa truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết Hứa Mục Chu đã thích một người.
Tính toán rơi vào khoảng không, sau mấy ngày, người đến nhà cũng ít đi hơn nửa.
Đến gần cuối kỳ nghỉ, Hứa Mục Chu đến cửa hàng hữu nghị một chuyến trước khi trở về tây bắc.
Nghe nói ở Bắc Kinh, những người muốn tỏ tình đều sẽ tặng chocolate cho cô gái đó, vì vậy anh cố ý bỏ nhiều tiền đổi ngoại tệ với người khác, mua cho Tiêu Thanh Như một hộp chocolate nước ngoài.
Anh ôm nó trong n.g.ự.c như kho báu, cũng không biết Thanh Như có thích hay không?
Trừ cái này ra, anh còn mua ba con vịt quay, một con để ở nhà, hai con còn lại thì mang đi mời người nhà họ Tiêu.
Mùa này thời tiết lạnh, để hai ngày không thành vấn đề.
"Con về Bắc Kinh một chuyến mà chỉ mang về cho người ta những thứ này?" Vẻ mặt mẹ Hứa đầy phức tạp, sao con trai nhà bà lại biết keo kiệt như vậy chứ?
Chỉ có hai con vịt quay, cũng không biết xấu hổ mà mang đến à?
"Còn hai tiếng nữa mới đến lúc khởi hành, cứ nói cha con đi mua thêm hai con vịt quay nữa, mua thêm cả một ít bánh ngọt Bắc Kinh chúng ta, đi xe đạp rất mau, chắc chắn tới kịp."
"Không cần, cho nhiều thì Thanh Như sẽ thấy áp lực, lần sau trở lại có thể mang nhiều một chút."
Mẹ Hứa vỗ trán một cái: "Mẹ đúng là già cả rồi, vậy chờ các con xác định xong, mẹ sẽ gửi đặc sản Bắc Kinh cho hai đứa sau nhé."
"Vâng, cha mẹ cứ về đi."
Chia xa luôn đầy thương cảm, trên đường tới trạm xe lửa mẹ Hứa còn cười trêu ghẹo con trai, nói anh mau mau trở lại Tây Bắc bắt con dâu về cho bà.
Nhưng vào lúc này bà lại không kìm được tâm tình.
Sống mũi ê ẩm, nước mắt thấm ướt khóe mắt.
"Khóc cái gì, nếu thằng nhóc này thành công thì qua mấy ngày là chúng ta có thể đi Tây Bắc thăm con dâu rồi mà? Đây là chuyện tốt."
Mẹ Hứa xoa xoa khóe mắt: "Anh nói cũng đúng."
"Con trai, chúng ta ở nhà chờ tin tức tốt của con nhé."
Hứa Mục Chu vẫy tay, im lặng, không nói gì.
Chờ đến khi bóng dáng Hứa Mục Chu biến mất, mẹ Hứa lại rơi nước mắt, ngay cả đàn ông trưởng thành như cha Hứa cũng thấy bùi ngùi.
Khi đứa trẻ này còn nhỏ, vì sinh kế mà bọn họ không thể không đi sớm về khuya, khi đó con trai cứ ngồi ở cửa nhà chờ bọn họ trở lại.
Giờ đây đứa trẻ đó đã trưởng thành, biến thành bọn họ chờ con trai về nhà.
Họ đứng đó hồi lâu: "Về nhà thôi."
"Ừm, về nhà thôi."
Về đến nhà rồi, mẹ Hứa mới đi dọn dẹp căn phòng mà Hứa Mục Chu mới ở một thời gian ngắn.
Chăn gối gì đó thu lại hết, thường xuyên lấy ra phơi một chút, sang năm con trai về nhà còn có thể dùng tiếp.
Mới vừa cuốn chăn đệm lại, bà phát hiện dưới đáy có một xấp nhân dân tệ, đếm một hồi là đúng hai ngàn đồng tiền.
Đây không phải là số tiền bọn họ nói sẽ làm sính lễ đám hỏi sao?
"Thằng bé để dành bao nhiêu tiền như vậy, không phải móc rỗng túi rồi à?"
"Tiền phụ cấp của phi công không giống người khác, hai ngàn đồng tiền tương đương với tiền phụ cấp nửa năm của nó thôi, thằng bé cho em thì em giữ đi."
"Được rồi, chờ đến khi nó kết hôn, em sẽ lấy tiền này cho con dâu."
Hai ngàn đồng là số tiền lớn, bình thường bọn họ còn phải đi làm, không thể mang đến xưởng, vẫn nên gửi ngân hàng thì an toàn hơn.
Vì vậy, mẹ Hứa lại ra ngoài một chuyến, gửi hết số tiền này rồi mới yên tâm.