Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 72

Kể từ khi nói chuyện yêu đương, cuộc sống của Tiêu Thanh Như giống như thay đổi, lại giống như không.

Ngược lại, bản tính đeo bám của Hứa Mục Chu hoàn toàn bị khơi dậy, mỗi khi có thời gian rảnh là chạy đến chỗ Tiêu Thanh Như.

Do đó Tiêu Thanh Như thường xuyên bị người khác trêu chọc.

"Thanh Như, người yêu của cậu đang chờ cậu ở dưới lầu, cậu còn không xuống nữa, cậu ta biến thành hòn vọng thê mất."

Giọng điệu trêu chọc của đồng đội khiến Tiêu Thanh Như có chút xấu hổ, cô nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm.

"Vậy tôi đi trước nhé!"

“Lại đi nhà ăn à?”

"Ừ."

Từ khi Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu yêu nhau, số lần về nhà ăn cơm của họ đã giảm mạnh.

Mẹ Tiêu từng bảo con gái đưa con rể tương lai về nhà ăn cơm, đồ ăn bà nấu ngon hơn đồ ăn ở nhà ăn, nhưng để Hứa Mục Chu được thoải mái, Tiêu Thanh Như đã từ chối.

Cô cầm đồ, ra khỏi phòng tập.

"Yêu đương là chuyện gây trễ nải, giờ cậu ấy đến một cái là đi, thực sự sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp chứ?"

"Cũng không thấy trình độ của cậu ấy thụt lùi, hội diễn vừa rồi còn giành được giải thưởng, nói không chừng lúc không có ai còn lén lút luyện tập."

"Có khả năng lắm!"

Nhận thấy Tiêu Thanh Như có thể tập luyện chăm chỉ ở nơi họ không nhìn thấy, các thành viên trong đội tập múa càng cố gắng hơn.

Mỗi năm đoàn văn công đều tuyển một nhóm người mới, cạnh tranh rất khốc liệt, không nỗ lực làm sao có thể tiến lên phía trước?

Cô chạy chậm tới chỗ Hứa Mục Chu.

"Sao anh lại đến thế, không phải anh nói dạo này đang rất bận, không có thời gian đến tìm em sao?"

Hứa Mục Chu nhướng mày: “Không muốn gặp anh à?"

"Ý em là vậy hả? Đồng chí Hứa, anh đúng là giỏi suy nghĩ lung tung." Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên.

Cũng không biết có phải người này có cố ý hay không, lúc nào cũng xuyên tạc ý của cô.

Mặc dù bị người yêu chê, nhưng trong lòng Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Không phải là người quan trọng, ngay cả chê Thanh Như cũng lười chê!

Anh đưa tay ra, muốn nắm tay Tiêu Thanh Như, đột nhiên kịp phản ứng bây giờ đang ở bên ngoài, vội vàng lùi lại một bước.

Bây giờ, vợ chồng chân chính ở bên ngoài cũng phải giữ khoảng cách, huống chi bọn họ mới chỉ là người yêu, càng phải cách xa một chút.

Tiêu Thanh Như mím môi mỉm cười, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ nghiêm túc và dáng vẻ lúc không có ai của anh, chắc chắn là hai bộ mặt khác nhau.

"Em nhìn cái gì?"

"Đang nhìn xem anh có đeo mặt nạ hay không, bằng không, sao phía trước mặt người khác và phía sau người khác lại khác biệt như vậy?"

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười: “Tình huống đặc biệt, nên xử lý đặc biệt.”

Khi nói chuyện, cơ thể anh không tự chủ được tiến lại gần Tiêu Thanh Như, cuối cùng khoảng cách giữa họ chỉ còn một người.

Có lẽ do khoảng thời gian này họ xuất hiện cùng nhau ở nhà ăn quá nhiều lần, nên mọi người cũng không còn nhìn họ bằng ánh mắt tò mò nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó nên làm gì thì làm đó.

Cuối cùng hôm nay nhà ăn cũng có cá, Hứa Mục Chu lấy cho Tiêu Thanh Như một phần.

Còn mình thì lấy món thịt.

"Đồng chí Tiêu, nói với em một tin vui."

"Hả?"

"Hôm nay anh được thăng chức, là đội trưởng trung đội rồi."

Tiêu Thanh Như từ tận đáy lòng mừng cho Hứa Mục Chu, chỉ là lúc này ở nhà ăn, cô phải kiềm chế một chút.

"Chúc mừng anh, mong anh sẽ tiếp tục cố gắng trong tương lai."

Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: "Anh nhất định sẽ vậy."

Giờ anh không phải phấn đầu một mình nữa, phía sau còn có vợ sắp cưới ủng hộ.

Bất kể là vì bản thân hay vì tương lai của bọn họ, anh cũng phải nỗ lực hết mình, để mang lại cho vợ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Chờ em một chút."

"Làm gì thế?"

"Hôm nay vui như vậy, nên cho anh thêm một món."

Trong nhà ăn không có nhiều món, không thể lựa chọn, Tiêu Thanh Như nhờ đầu bếp trong nhà ăn luộc giúp Hứa Mục Chu hai quả trứng gà.

“Lúc em đi học, chỉ cần thành tích em đứng trong top ba, là mẹ sẽ luộc trứng gà cho em ăn.”

Hứa Mục Chu rất thích nghe Tiêu Thanh Như kể chuyện trước kia, giống như nghe nhiều, anh cũng tham gia vào quá khứ của Tiêu Thanh Như vậy.

"Bác gái thương em như vậy, nếu em thi không tốt, chắc là bác gái còn luộc thêm cho em một quả."

Tiêu Thanh Như bật cười nói: “Đúng vậy, có một lần em bị ốm thi trượt một môn, lúc đó em còn nhỏ, thấy thứ hạng của mình bị thụt lùi, thì đau lòng lắm, nên mẹ luộc thêm cho em một quả, để dỗ em vui còn dùng nửa chai nước tương, nói là như vậy trứng sẽ ngon hơn."

Bây giờ mua nước tương còn khó, chứ đừng nói đến chuyện mấy năm trước.

Khi đó, cái gì cũng khan hiếm cả.

Từ mỗi điều nhỏ nhặt, Tiêu Thanh Như đều có thể cảm nhận được tình yêu thương mà gia đình dành cho cô.

Cô tự mình bóc một quả trứng, cho vào trong bát Hứa Mục Chu: “Đồng chí Hứa, chúc mừng anh.”

Trong lòng Hứa Mục Chu lại cảm thấy ấm áp ngọt ngào, cô gái mà anh yêu đang cố gắng đối tốt với anh, cũng đang cố gắng yêu anh.

"Thanh Như, cảm ơn em đã cho anh cơ hội thể hiện."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Thanh Như hiểu ý của anh.

Bình Luận (0)
Comment